Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 496: Sí Diễm Chi Tâm

Xác định tình huống dưới mặt đất xong, Giang Bắc Nhiên lấy phù triện và phù bảo ra, bày Lục Đinh Lục Giáp Trận.
Hiệu quả của đại trận này rất huyền diệu, có hiệu quả ngăn cách không gian, có thể tạo ra một căn phòng trong suốt to lớn, môi trường bên trong không bị bên ngoài ảnh hưởng và ngược lại.
Bố trí Lục Đinh Lục Giáp Trận xong, Giang Bắc Nhiên lấy Tụ Linh Kỳ cắm vào trong trận.
"Càn tôn diệu linh, Khôn thuận nội doanh."
"Nhị nghi giao thái, muốn hợp lợi trinh."
"Phối thành thiên địa, Vĩnh Ninh quét sạch!"
Theo chữ cuối cùng rơi xuống, bức tường không khí nháy mắt ngăn cách bùn đất ra hai phần, tạo thành một khối không gian độc lập.
"Để ta xem, đến cùng là bảo bối gì."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đánh một quyền lên bùn đất dưới chân, mở ra một con đường.
Từ từ xuống dưới, Giang Bắc Nhiên nhanh chóng thấy được một khối khoáng thạch nóng bỏng tỏa ra ánh sáng trắng.
"Đây là..."
Giang Bắc Nhiên đi tới trước, sờ soạng một cái, cảm thấy có chút nóng phỏng tay.
Chẳng lẽ là... Sí Diễm Chi Tâm! ?
Giang Bắc Nhiên nhịn không được mở to hai mắt nhìn, bị hù dọa bởi suy đoán của chính mình.
Sí Diễm Chi Tâm là bảo bối đỉnh cấp có tên trong Trân Kỳ phổ trên. Trong truyền thuyết, nó không ngừng hấp thụ nhiệt lượng cùng năng lượng ở chỗ sâu trong lòng đất. Một khi hấp thu thành hình, sẽ bộc phát ra nhiệt lượng kinh người, cỗ nhiệt lượng này sẽ ngày càng đáng sợ, thậm chí khiến phương viên mấy ngàn dặm xung quanh bị sa mạc hóa.
Dựa theo quẻ tượng, hẳn Sí Diễm Chi Tâm đã hút no nhiệt lượng, vừa mới xuất hiện mà thôi.
Nếu hắn không chuẩn bị sớm, chỉ sợ nhiệt lượng của nó sẽ nhanh chóng dẫn một lượng lớn người tu luyện tới.
Bất quá bây giờ nó là của ta.
"Hô..."
Hít sâu một hơi, Giang Bắc Nhiên vỗ một chưởng lên Sí Diễm Chi Tâm, Sí Diễm Chi Tâm chia thành tám khối.
Giang Bắc Nhiên cất Sí Diễm Chi Tâm vào tám Càn Khôn Giới rồi nhảy lên.
"Đồ đã lấy được, các ngươi làm rất tốt."
Giang Bắc Nhiên nhìn ba đệ tử.
"Đa tạ sư phụ, sư huynh khích lệ."
Ba người cùng hành lễ.
Giang Bắc Nhiên gật đầu, đưa cho Cố Thanh Hoan một tấm bản đồ:
"Chỗ được đánh dấu nghe đồng có Thanh Loan xuất hiện, các ngươi tới đó điều tra một chút."
Nghe được hai chữ Thanh Loan, Cố Thanh Hoan có chút sững sờ. Đó chính là một trong Ngũ Phương trong truyền thuyết, tượng trưng cho điềm lành. Nơi Thần Điểu từng nghĩ lại, tất nhiên sẽ có vật quý.
"Vâng."
Cố Thanh Hoan nhận lấy địa đồ rồi hành lễ.
"Ừm, đi tìm Thanh Sách đi, ta chờ tin từ các ngươi."
"Vâng."
Cả ba thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái rồi đi về phía doanh trướng.
Mà Giang Bắc Nhiên thì ngồi lên mây bay về hoàng cung.
Trên đường đi, Giang Bắc Nhiên không ngừng tự hỏi, làm thế nào để sử dụng Sí Diễm Chi Tâm cho tốt.
Một khối lớn như vậy, nếu đều dùng để chế tạo vũ khí thì có chút lãng phí, thử luyện cái khác xem.
Tới hoàng cung, Giang Bắc Nhiên đi vào hậu viện, ném một khối tinh thạch cho Lục Vĩ Hồ, không đợi Lục Vĩ Hồ bắt đầu biểu diễn tài nghệ, Giang Bắc Nhiên trực tiếp đi về trong thư phòng.
"Hoàng thượng !"
Khổng Thiên Thiên đang bồi Mộc Dao đọc sách, thấy Giang Bắc Nhiên về thì lập tức chạy hành lễ:
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."
Đánh giá Khổng Thiên Thiên một chút, Giang Bắc Nhiên đột nhiên hỏi:
"Đã bao lâu ngươi không có tu luyện rồi?"
Nếu nói trong lúc ở lại hoàng cung, Mộc Dao học được khá nhiều thứ thì Khổng Thiên Thiên từ đầu tới cuối đều chỉ biết ăn uống vui đùa, đoán chừng đồ nàng ăn trong hoàng cung còn nhiều hơn Giang Bắc Nhiên ăn nữa.
"Cái này..."
Khổng Thiên Thiên vốn đang cao hứng bừng bừng đột nhiên co lại, cười ngây ngô đáp:
"Nô tỳ một lòng chỉ muốn phục thị hoàng thượng, vô tâm tu luyện."
Không để ý đến câu trả lời của Khổng Thiên Thiên, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Mộc Dao hỏi:
"Tư chất tu luyện của Khổng Thiên Thiên rất kém sao?"
"Không kém, nhưng lười."
Mộc Dao trực tiếp đáp.
"Sư tỷ !"
Khổng Thiên Thiên giậm chân kêu lên, biểu đạt bất mãn của mình.
"Thế nào, ta nói sai cho ngươi?"
Mộc Dao nhìn Khổng Thiên Thiên nói.
"Vậy thì không có, nhưng lần sau có thể nói uyển chuyển một chút không."
"Ví dụ?"
"Ví dụ..."
Khổng Thiên Thiên nhìn trần nhà suy tư nửa ngày thì nghe hoàng thượng nói:
"Không bằng bảo ngươi đang chờ đợi thời cơ đi."
"Đúng rồi! Chính là chờ đợi thời cơ!"
Khổng Thiên Thiên nghe xong thì hung hăng vỗ tay:
"Vẫn là hoàng thượng thông minh."
Ai, không cứu nổi.
Giang Bắc Nhiên lắc đầu, ngồi lên long án.
Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ thì thấy Mộc Dao chạy tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói:
"Thiên Thiên không tu luyện, ta thì có. Hoàng thượng, hôm nay ngài nên dạy ta vài chiêu thức rồi."
Vì rất hài lòng với Băng Ngân Hoàn nên Giang Bắc Nhiên đã đồng ý sẽ dạy Mộc Dao.
Chỉ là dạy công pháp gì cho nàng thì vẫn chưa chọn xong, cho nên vẫn một mực kéo tới giờ.
"Trẫm vẫn chưa không nghĩ ra nên dạy ngươi cái gì, trước chờ đó đi."
Giang Bắc Nhiên đáp.
"Còn chờ gì nữa? Đã nửa tháng rồi."
Mộc Dao chu miệng nói.
"Không muốn chờ thì đừng tìm trẫm dạy nữa."
"Không mà, ta muốn chờ."
Thở dài xong, Mộc Dao tính quay lại chỗ ngồi thì nghe Giang Bắc Nhiên nói:
"Dù hiện tại trẫm không rảnh dạy ngươi công pháp nhưng ngươi thật sự nên bắt đầu tu luyện đi."
Nghe vậy, Mộc Dao nhịn không được thở dài, dò hỏi:
"Nếu ta tu luyện sẽ không có nhiều thời gian đọc sách và phê duyệt tấu chương nữa."
"Ngươi phải học được cách quản lý thời gian."
"Làm như thế nào để quản lý?"
"Tự hỏi chính ngươi đi."
"Vâng..."
Thấy Mộc Dao một lần nữa ngồi xuống, Giang Bắc Nhiên vừa tính cầm bút thì nghe tiếng Anh Phong Điểu tới.
Hôm nay thật bận.
Để bút xuống, Giang Bắc Nhiên rời khỏi thư phòng, vương ngón trỏ tiếp lấy Anh Phong Điểu rồi rút thư ra.
Không đợi Anh Phong Điểu bắt đầu đòi ăn, Giang Bắc Nhiên đã đút một khối thịt thú cho nó.
Mở thư ra, Giang Bắc Nhiên phát hiện là thư Lệ Phục Thành gửi tới.
Nội dung đại khái là đối phương đã hiểu ý Giang Bắc Nhiên nói, sau này không ỷ lại Giang Bắc Nhiên nữa, cũng biểu thị sẽ dùng thực lực của mình tự giải quyết vấn đề của hội.
"Xem ra câu kia của ta có lực sát thương rất lớn nha."
Bất quá kết quả này cũng khiến Giang Bắc Nhiên rất vui, dù sao vô số nhiệm vụ đã nói cho hắn biết, nếu hắn trở thành đại ca hoặc chống lưng cho Lệ Phục Thành, sớm muộn gì phiền phức cũng tìm tới cửa.
Còn nữa, Giang Bắc Nhiên cũng hi vọng loại người có mệnh nhân vật chính như Lệ Phục Thành có thể một mình gánh vác một phương, bằng không thì còn gì là nhân vật chính nữa?
Không viết thư hồi đáp, Giang Bắc Nhiên trực tiếp thả Anh Phong Điểu đi, hắn tin Lệ Phục Thành sẽ hiểu ý hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận