Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 426: Hoa Sơn Luận Kiếm

"Trước khi đi ngươi không đổi y phục à?” Vu Mạn Văn nhìn đế bào trên người Giang Bắc Nhiên hỏi.
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu:
"Đúng vậy a, lần này trở về ta muốn lấy thân phận hoàng đế đàm luận một số chuyện cùng tông chủ, tự nhiên phải mặc đế bào."
Vu Mạn Văn nghe xong thì cười khẽ một tiếng:
"Hay cho thân phận hoàng đế, xem ra ngươi làm hoàng đế cũng rất nhập tâm a."
"Đương nhiên, ta làm việc từ trước đến nay luôn tập trung."
Vu Mạn Văn nghe vậy, vừa định phản bác một câu thì cẩn thận nhớ lại, Giang Bắc Nhiên nói không sai, dù đa phần hắn đều từ chối yêu cầu của người khác, nhưng khi nào đều tốt hơn so với bất kỳ ai.
Bồi đường chủ chơi đùa là thế, tham gia Anh Kiệt Hội cũng thế.
"Tiểu Bắc Nhiên ! ".
Trong lúc Vu Mạn Văn chuẩn bị khen Giang Bắc Nhiên hai câu thì một bóng người xinh đẹp chạy vội ra từ trong chính sảnh, khiến Giang Bắc Nhiên muốn tránh cũng không kịp tránh đã bị nàng ôm chầm lấy.
Kỳ thật cũng không phải Giang Bắc Nhiên không có cách nào tránh, chỉ là đó không phải tốc độ mà một đệ tử Luyện Khí như hắn có thể có được.
"Không phải chỉ đi một tuần là trở lại à! Sao lần này đi lâu vậy!"
Thi Phượng Lan dùng nắm tay nhỏ nện Giang Bắc Nhiên.
"Gần đây việc triều chính thật sự quá bận rộn, không phải ta có truyền tin về cho ngươi rồi sao?"
Giang Bắc Nhiên trả lời.
"Ta mặc kệ! Ngươi nói một tuần trở về mà! Gửi thư để làm gì!"
"A, vậy lần sau ngay cả thư ta cũng không cần gửi."
"Đừng đừng đừng, phải gửi, phải gửi."
Thi Phượng Lan nói xong thì liên tục khoát tay.
Giang Bắc Nhiên cười một tiếng, nói:
"Lần này xem như ta mạnh miệng, nấu một con cá bồi thường cho ngươi nhé."
"Hai con, hai con mới được!"
Thi Phượng Lan lập tức duỗi hai ngón tay ra.
"Đừng được một tấc lại muốn thêm một thước, một con thôi, thích thì ăn không thì thôi."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Vu Mạn Văn nói:
"Vu hộ pháp muốn ở lại cùng ăn không?"
"Ta cũng khá muốn nếm thử, chỉ là năm đồ nhi vẫn đang chờ ta."
Nói tới năm đồ nhi kia, Vu Mạn Văn nhịn không được dùng ánh mắt đánh giá Giang Bắc Nhiên một lượt, nhưng cuối cùng vẫn không hề nói gì đã rời đi.
Làm đồ ăn xong, Giang Bắc Nhiên kêu Tiểu Đóa và Thi Phượng Lan tới dùng bữa.
Lúc ăn cơm, Giang Bắc Nhiên kể lại chuyện hai tháng qua cho Thi Phượng Lan nghe.
"A? Còn có người không có cơm ăn?"
Nghe Giang Bắc Nhiên kể về cuộc sống của bách tính, Thi Phượng Lan kinh ngạc hô.
"Đúng vậy a, còn có người không có quần áo mặc, không có phòng ở, còn có người bị bệnh chỉ có thể chờ chết nữa."
Thi Phượng Lan nuốt hết cá trong miệng rồi lấy Càn Khôn giới ra:
"Trong này có rất nhiều bảo tài và ngân lượng, lấy chia cho những bách tính kia đi."
Tiểu Đóa ở bên cạnh cũng lấy cái ví nhỏ bên hông ra nói:
"Ta... Ta dù không có nhiều, nhưng cũng xin Giang sư ca cầm đi chia cho những bách tính kia, để họ mua một ít thức ăn."
Giang Bắc Nhiên thấy thế thì cười một tiếng:
"Tâm ý thì ta nhận, nhưng muốn giúp được những bách tính kia, chỉ dùng tiền là không được."
"Vì sao? Có tiền chẳng phải có thể mua đồ ăn rồi à?"
Thi Phượng Lan ngoẹo cổ hỏi.
"Ngươi cũng đâu thể cho họ tiền mãi, muốn để họ ăn no mặc ấm, cần phải thay đổi nhiều cái. Đây là mục đích chuyến đi này của ta về tông môn."
"Chuyện gì? Có muốn ta hỗ trợ không?"
Thi Phượng Lan tích cực nói.
"Không cần, chuyện này tự ta có thể xử lý được."
"Ừa..."
Thi Phượng Lan nói xong thì bỏ một miếng cá vào miệng.
Đối với nàng mà nói, dù dân chúng ăn không được cơm rất đáng thương, nhưng đến cùng đáng thương bao nhiêu, nàng căn bản không tưởng tượng ra được, vì nàng cho tới giờ chưa từng nếm thử loại đau khổ kia, thế giới của nàng và bách tính hoàn toàn khác nhau.
Ăn no, Thi Phượng Lan không chờ kịp đã lấy Hiệp Khách Hành ra, chuẩn bị chơi vài ván.
Nhưng Giang Bắc Nhiên lại khoát tay từ chối, lấy một cái bàn cờ còn mới ra.
"Hai tháng nay, biểu hiện của ngươi rất tốt, không chạy tới hoàng cung náo loạn, cũng không đi tìm tông chủ nháo sự, cho nên ta chuẩn bị trò mới cho ngươi coi như ban thưởng."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đặt bàn cờ lên bàn.
"Oa!"
Thi Phượng Lan hưng phấn hô lên, nàng nhìn bàn cờ mới mà ngơ ngẩn xuất thần:
"Cái này kêu là gì?"
"Hoa Sơn Luận Kiếm."
Trả lời xong, Giang Bắc Nhiên lại lấy một chồng thẻ nhân vật cùng thẻ trang bị, kỹ năng thật dày ra.
Thi Phượng Lan không kịp chờ đã cầm một sấp lên đọc nhỏ:
"Sát... Thiểm... Bính?"
"Ừm, hiện tại ta sẽ dạy đơn giản cách chơi cho các ngươi."
Giang Bắc Nhiên cầm từng tấm thẻ lên, bắt đầu nói về tác dụng và hiệu quả của chúng.
Sau thời gian một chén trà, Thi Phượng Lan gật đầu nói:
"Ta đã hiểu, ta đã hiểu, nếu ta cầm tấm thẻ Tiểu Long Nữ này lên, ta sẽ chỉ còn ba giọt máu đúng không."
"Không sai."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Được rồi! Mau tới chơi, mau tới chơi, ta học xong rồi!"
"Tiểu Đóa đâu, học xong chưa?"
Tiểu Đóa gãi gãi đầu nói:
"Vẫn còn chút không rõ."
"Không sao, chơi một ván là hiểu.” Phát thẻ nhân vật rồi nêu rõ quy định, ba người bắt đầu ván thứ nhất.
"Giết!"
"Tránh!"
"Lại giết!"
"A? Không phải nói mỗi hiệp chỉ giết được một tấm sao?"
"Ta trang bị Huyết Tích Tử, có thể giết vô hạn."
"Nha... Vậy ta sắp hết máu rồi."
Thấy mình chỉ còn lại một giọt máu, Thi Phượng Lan nhìn Tiểu Đóa nói:
"Tiểu Đóa, ngươi có bánh không a? Nhanh cứu ta, bằng không ta thua cũng không khác gì ngươi thua đâu.” "A nha."
Tiểu Đóa nhìn bài trên tay mình, lấy ra một tấm thẻ rồi hỏi:
"Đây là bánh sao?"
"Đúng đúng đúng, chính là cái này!"
Thi Phượng Lan cười lớn, cầm lấy tấm thẻ:
"Ta lại sống rồi! ".
"A, lại giết."
Thấy Giang Bắc Nhiên lại ném ra một tấm giết, dáng vẻ tươi cười của Thi Phượng Lan lập tức ngưng kết trên mặt, lần nữa vội cầu cứu Tiểu Đóa.
Nhưng lần này Tiểu Đóa cũng không còn bánh, Thi Phượng Lan chỉ có thể tiếc nuối bị loại.
"Chơi lại chơi lại! Nhân vật này không lợi hại! Lần sau ta sẽ lấy cái kia.” ...
"Thiên Cân Trụy! Lần này ngươi không thể dùng đồ phòng ngự cản ta đâu."
"Độc Cô Cửu Kiếm, ngươi phải đoán một lá bài của ta, bằng không sẽ bị trừ máu.” "Càn Khôn Đại Na Di! Ta muốn đem tổn thương chuyển cho Tiểu Đóa!"
"A? Ta chỉ còn một giọt máu, tiểu thư, ta chết ngươi cũng thua đó."
Mặt trăng dần lên cao, Hoa Sơn Luận Kiếm vẫn diễn ra trong Đinh Lan thủy tạ.
Lúc này, lỗ tai Giang Bắc Nhiên đột nhiên động một cái, nghe được tiếng đập cửa phía ngoài.
"Ta đi mở cửa."
Tiểu Đóa nói xong thì nhảy xuống bàn.
Giang Bắc Nhiên phủ một tấm vải lên bàn cờ.
Kẹt kẹt một tiếng, cửa được mở ra, Vu Mạn Văn dẫn theo năm tiểu đồ đệ đi vào trong viện.
Năm người đông nhìn một cái, tây nhìn một chút, tìm tung tích sư huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận