Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 585: Tới Kỳ Quốc (1)

Lúc Giang Bắc Nhiên nghe được bốn chữ hộ quốc đại trận không khỏi thầm cảm khái một câu "Cẩu Đại Hộ" . Loại trận pháp này có cách bố trí khó vô cùng. Đại trận hộ sơn bình thường vốn đã xem như cực hạn với Trận Pháp sư, lợi hại hơn có thể bố trí đại trận hộ thành. Về phần đại trận hộ quận, thậm chí hộ châu, cái kia coi như Trận Pháp sư lợi hại nhất Thịnh quốc cũng khó mà làm được.
Vậy mà Kỳ quốc... trực tiếp có nguyên cái đại trận hộ quốc.
Thật con mẹ nó rung động a...
Giang Bắc Nhiên thu hồi sự khiếp sợ trong lòng, đi theo Lâm Du Nhạn tới quan khẩu.
Nhìn người xếp hàng dài phía trước, Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực quét một lần thì thấy đa phần đều là bách tính bình thường, cũng có người tu luyện nhưng cảnh giới cao thấp không đều, thấp nhất là Huyền Giả, cao nhất là Huyền Hoàng cũng có.
Thấy Huyền Hoàng vốn có địa vị cao ở Thịnh quốc nay ngoan ngoãn xếp hàng thế kia, Giang Bắc Nhiên không thể không cảm khái đại quốc Trung Nguyên thật sự rất có thể diện.
"Tới đây."
Tại cửa ra vào, một người giữ cửa cấp bậc Đại Huyền Sư nói.
Một lão giả gật đầu tiến lên, vừa muốn mở miệng liền nghe người giữ cửa kia hỏi:
"Nhân sĩ phương nào."
"Lão hủ nhân sĩ Vị quốc, Khải Minh tông Lạc..."
"Hỏi gì ngươi liền đáp đó, nói nhiều như vậy làm gì?"
Quả nhiên tể tướng tới trước cửa nhà quan thất phẩm a...
Giang Bắc Nhiên đứng phía sau thấy một màn này không khỏi lắc đầu.
Người đang kiểm tra là một tên Huyền Hoàng, đổi lại ở Thịnh quốc, một Đại Huyền Sư dám bất kính như thế với Huyền Hoàng, chỉ sợ đã sớm bị đánh bay.
Từ ba động của khí tức mà xem, Giang Bắc Nhiên nhận ra Huyền Hoàng cũng cực kỳ phẫn nộ, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, dù sao nơi này là Kỳ quốc, hắn không dám làm càn chút nào.
Đại khái sau một chén trà, người giữ cửa mới đưa giấy thông quan cho Huyền Hoàng:
"Đi vào đi."
Huyền Hoàng bị lôi kéo hỏi đáp nửa ngày tức sôi ruột nhưng vẫn phải vâng dạ người giữ cửa rồi mới đi vào.
Làm hoàng đế của loại quốc gia này... mới thú vị a.
Trong lúc nhất thời, Giang Bắc Nhiên không khỏi sinh lòng hướng tới.
Rất nhanh, đội ngũ đã tới Lâm Du Nhạn.
"Nhân sĩ phương nào."
Người giữ cửa như thường lệ, không ngẩng đầu lên hỏi.
Lâm Du Nhạn không đáp, trực tiếp móc lệnh bài của mình ra.
Thấy thế, người giữ cửa lập tức đứng lên, trong nháy mắt thái độ cung kính hơn rất nhiều, nhận lấy bằng hai tay, truyền huyền khí vào trong đó.
Đợi đồ án hình tử kim hoa nổi lên, người giữ cửa làm thủ thế xua tay:
"Tránh hết ra, tránh hết ra, là đại tiểu thư Lâm gia."
Nghe được là Lâm đại tiểu thư, đám thủ vệ mắt cao hơn đầu lập tức tách ra hai bên.
Lâm gia này... Xem ra còn mạnh hơn ta tưởng.
Gia tộc không thuộc về bất kỳ một phe phái nào, lại là trung lập, có thể khiến người giữ cửa là đại biểu cho một quốc gia cung kính thành dạng này, chứng tỏ Lâm gia có danh vọng rất cao ở Kỳ quốc.
"Đây là bằng hữu của ta, không cần kiểm tra."
Lâm Du Nhạn chỉ Giang Bắc Nhiên mặc một thân hắc bào sau lưng.
"Lâm đại tiểu thư nói vậy thì là vậy, đã là bằng hữu của ngài. Dĩ nhiên cũng là đại ca của chúng ta, nào có tiểu đệ kiểm tra đại ca."
Người gác cổng ân cần nói.
"Vậy xin đa tạ."
"Ngài quá khách khí rồi."
Lâm Du Nhạn nhìn người giữ cửa gật gật đầu, dẫn theo Giang Bắc Nhiên đi thẳng về phía trước.
Giang Bắc Nhiên cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn mình thì không khỏi cảm thấy có chút nhức trứng, vào thành lớn lối thế này, tuy nói Lâm gia đủ tên tuổi để ngăn cản đám đạo chích kia nhưng vẫn dẫn tới không ít ong bướm.
Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ thì một nam tử mặc áo choàng cổ tròn màu trắng đột nhiên đi đến trước mặt hai người, cầm kiếm chắp tay với Lâm Du Nhạn nói:
"Ta đã bảo sao hôm nay nghe tiếng chim khách hót vang như thế, nguyên lai là Lâm tiểu thư trở về, thật sự trùng hợp."
Thấy người đến là ai, Lâm Du Nhạn đáp lễ:
"Nguyên lai là Đỗ đại ca, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy a, đúng là đã lâu không gặp a, hữu duyên như vậy thì không bằng hôm nay ta làm chủ, tới Nghênh Xuân lâu uống hai chén thế nào?"
"Hôm nay ta còn có việc phải làm, khi nào có dịp nhất định sẽ đến nhà bái phỏng."
Đỗ Minh Bị cự tuyệt rõ ràng có chút sững sờ, dù hắn biết Lâm Du Nhạn không có gì với mình nhưng đổi lại thành trước kia hẳn vẫn sẽ khách sáo một chút, Lâm Du Nhạn sẽ chấp nhận lời mời, tối đa cũng ngồi lại uống vài chung trà. Với hắn như thế là đủ, dù sao tình cảm vẫn cần bồi đắp từ từ.
Nhưng lần này, Lâm Du Nhạn vốn không cự tuyệt người khác nay lại chính diện cự tuyệt hắn, việc này khiến Đỗ Minh thật sự kinh ngạc.
Chẳng lẽ là vì hắn...
Đỗ Minh nhìn Giang Bắc Nhiên mặc một thân hắc bào, chắp tay nói:
"Không biết vị huynh đài này là..."
Đỗ Minh vừa dứt lời, ba lựa chọn nhảy ra trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận