Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 558: Gặp Cường Giả (4)

Giang Bắc Nhiên vốn nghĩ, nếu Thịnh quốc muốn sinh tồn trong khe hẹp thì nhất định phải tìm một đại ca để đi theo. Dù Giang Bắc Nhiên không biết lời mình nói đã đâm trúng điểm G nào của vị Huyền Tôn này, nhưng kết quả chứng minh nói, vị Huyền Tôn này thật sự có ý muốn là đại ca Thịnh quốc.
Thế là Giang Bắc Nhiên thi lễ một cái:
"Vãn bối chắc chắn dốc hết toàn lực, tạo ra một trận thịnh yến Diêm tông chủ trước giờ chưa từng thấy.”
"Ha ha ha ha! Thú vị! Thú vị! Người trẻ tuổi nên như ngươi mới đúng, sợ đầu sợ đuôi thì giống cái gì, thống khoái a!"
Diêm Quang Khánh nói xong thì nhìn về phía Lịch Phục Thành:
"Đồ nhi, học cho tốt, nhớ kỹ sau này cũng khiến lão phu có nhiều kinh hỉ."
"Đồ nhi nhớ kỹ."
Lịch Phục Thành chắp tay nói.
"Tốt lắm tốt lắm, hôm nay lão phu chuyến này xem như không lỗ. Hy vọng lần sau gặp lại, các ngươi sẽ mang đến cho lão phu càng nhiều kinh hỉ."
Thấy Diêm Quang Khánh tựa hồ muốn đi, Giang Bắc Nhiên mở miệng:
"Diêm tông chủ, không biết ngươi tính xử trí Lục Vĩ Hồ như thế nào?"
"Nha. Kém chút quên nghiệt súc này rồi."
Diêm Quang Khánh nói xong thì nhìn Lục Vĩ Hồ đang xù lông , sau đó hỏi Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi hy vọng lão phu xử trí nó thế nào?"
"Vãn bối không biết Lục Vĩ Hồ cùng Diêm tông chủ từng xảy ra chuyện gì, cho nên không dám vọng ngôn.”
"Lúc này ngươi lại là bắt đầu cẩn thận. Nghiệt súc này và lão phu không có quan hệ gì. Sở dĩ hỏi ngươi là cảm thấy, nếu lão phu thả nghiệt súc này ra, nó không dám tìm ta báo thù, ngược lại trút giận lên ngươi, đến lúc đó..."
"Sẽ không, sẽ không!"
Lục Vĩ Hồ lắc đầu:
"Tiểu Tiểu chưa từng có lòng hại chủ nhân, chưa từng có."
"Lão phu cho ngươi nói chuyện sao?"
Diêm Quang Khánh trừng Lục Vĩ Hồ một cái.
"Ô..."
Lục Vĩ Hồ bị trừng mắt lập tức cúi đầu, không dám nói nữa.
"Hồ ly này rất giảo hoạt, lão phu không biết ngươi và nó đã hứa hẹn gì, nhưng hơn phân nửa, chỉ cần nó ra ngoài thì tất cả đều không còn giá trị nữa. Cho nên, lão phu cho ngươi hai đề nghị, một là lão phu giúp ngươi xử trí nó, ngươi thiếu lão phu một phần tình. Hai là ngươi cứ tiếp tục nuôi nó như vậy, chờ ngày ngươi đạt được cảnh giới kia thì xử trí nó cũng không muộn."
Lục Vĩ Hồ nghe xong thì bấu chặt xuống đất, thân thể cũng không nhịn được run lên, mặc kệ Giang Bắc Nhiên chọn cái nào, tương lai của nó đều vô cùng ảm đạm.
"Nếu thế, liền thỉnh cầu Diêm tông chủ thả nó đi."
"Ồ?"
"Ngao! ?"
Đáp án Giang Bắc Nhiên khiến một người một thú đều vô cùng ngoài ý muốn, nhưng Diêm Quang Khánh rất nhanh đã chậm nói:
"Ngươi thật sự không sợ hồ ly này sẽ quay về tìm ngươi báo thù à? Ngươi đừng nhìn thái độ hiện tại của nó như chó vẩy đuôi mừng chủ, vô hại hiền lành, tu vi của nó nếu so với nhân loại bằng Huyền Tông đấy."
"Đa tạ Diêm tông chủ quan tâm vãn bối như vậy, chỉ là trong khoảng thời gian ở chung này, vãn bối nguyện ý tin tưởng nó sẽ không hãm hại ta, xin Diêm tông chủ thả nó đi."
"Ngao ô ô ô...
Nghe được Giang Bắc Nhiên nói thế, Lục Vĩ Hồ không khỏi gào khóc, nó vốn tưởng Giang Bắc Nhiên là người lãnh khốc vô tình, tâm như gỗ đá, cay nghiệt thiếu tình người, mỗi lần thấy nó đều chẳng chút biểu cảm nào.
Lại không ngờ ở thời khắc mấu chốt này hắn vậy mà... hắn vậy mà...
Nghĩ đến đây, Lục Vĩ Hồ lại gào khóc.
"Được, vừa vặn để lão phu xem thử đến cùng tiểu hoàng đế ngươi là mù quáng tự đại hay đã tính trước."
Diêm Quang Khánh nói xong, lấy linh đang ra lung lay một chút. Chỉ một thoáng, Tứ Phương Tỏa Linh Trận đã được giải trừ.
Cảm nhận được đại trận biến mất, Lục Vĩ Hồ chạy đi như bay.
Nhìn một màn này, Diêm Quang Khánh cười nói:
"Cho ngươi thêm một cơ hội, hiện tại lão phu bắt nó lại còn kịp."
"Đa tạ Diêm tông chủ quan tâm, đây là lựa chọn của vãn bối, nếu vãn bối chọn sai, cũng nên do vãn bối tự mình gánh chịu."
"Tốt!"
Diêm Quang Khánh gật gật đầu:
"Mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, lão phu thích tính cách của ngươi."
Trong lúc hai người nói chuyện, Lục Vĩ Hồ vừa chạy xa đột nhiên lại chạy trở về, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy lên vai Giang Bắc Nhiên, dùng đầu lưỡi liếm gò má của hắn một chút, sau đó mới chạy như điên rời đi, trong nháy mắt không có bóng dáng.
Giang Bắc Nhiên sờ má phải của mình, một mặt ghét bỏ:
"Nó không biết miệng nó thối lắm à?"
"Ha ha ha, nếu không còn việc gì, lão phu thật sự muốn ở lại tâm sự với ngươi, bất quá lần sau đi, lão phu phải đi rồi."
Diêm Quang Khánh nói xong thì phá không mà đi.
"Cung tiễn Diêm tông chủ sư phụ."
Giang Bắc Nhiên và Lịch Phục Thành cùng hành lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận