Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 802: Triệu Tập (2)

"Đại khái là muốn chúng ta làm hậu cần đi?"
"Không thể nào, Bích Tiêu hội đã được tổ chức mấy thập niên. Ta chưa từng thấy có ai cần hậu cần cả. Hơn nữa ta nghe nói nhân số lên đảo có hạn, tối đa Thi gia chỉ chọn 10 người thôi, chúng ta đã chiếm phân nửa rồi.”
Cứ thế trò chuyện, cảm xúc vốn vừa được vỗ yên của mọi người trong nháy mắt lại bạo phát.
"Cái này... Cái này không phải kêu chúng ta đi chịu chết ư! Ta mặc kệ, dù sao cũng phải chết, còn không bằng tìm cơ hội chạy trốn."
"Đúng! Ta cũng không đi!"
Vào lúc mọi người xúc động thì bỗng có người hô:
"Thi tiểu thư về rồi!"
Trong nháy mắt, mọi người đều im lặng.
Dù sao mọi người đều hiểu, người Thi gia chi phối vận mệnh của họ, chạy trốn chỉ là nói chút mà thôi, nếu họ dám trốn thật, người Thi gia khẳng định sẽ bắt được họ, đến lúc đó chờ đợi họ chỉ có một kết quả.
Cho nên, trước khi triệt để tuyệt vọng, họ vẫn hy vọng mình đoán sai, Thi tiểu thư tìm họ là vì chuyện khác chứ không phải buộc họ đi chịu chết.
Giang Bắc Nhiên bước vào tiểu viện, nhìn mọi người cúi đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu thì biết đám người này hẳn đều đã bị dọa.
Thi Gia Mộ thấy dáng vẻ e ngại của mọi người, nhịn không được bèn nói:
"Làm gì vậy, tìm các ngươi tới là có chuyện tốt, sao lại bày ra biểu lộ này."
Mười hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại nhìn về phía ba người đang đi tới.
Thi Gia Mộ thì họ nhận ra, đây là đại tiểu thư Thi gia, về phần ở người thanh niên mặt mũi tươi cười đi ở giữa cũng có vài người nhận ra. Hắn là người nổi danh gần đây, có danh tiếng ực lớn, Giá Hải Kình Thiên - Giang Bắc Nhiên.
Mà trong đó cũng có vài người đoán được Giang Bắc Nhiên là người che mặt từng tới gặp họ.
'Nghe nói hắn có tính tình rất tốt.' 'Hôm qua lúc hắn tới tìm ta rất khách khí.' 'Nhìn hắn hiền lành như thế, chắc chắn sẽ không đẩy chúng ta vào trong hố lửa đâu.' Trong lúc nhất thời, mười hai người dần bình tĩnh hơn, không còn kinh hoàng như trước.
Thi Gia Mộ phát hiện sau khi thấy Giang Bắc Nhiên, những người này dẫn yên tâm hơn thì có chút không phục. Rõ ràng nàng nói chuyện rất ôn tồn với họ mà, vì sao lại sợ nàng như thế.
Trong lúc chờ Thi Gia Mộ lên tiếng, trước mặt Giang Bắc Nhiên bỗng nhảy ra ba lựa chọn.
Lựa chọn một: An ủi đám người này.
Ban thưởng: Phiêu Sương Lôi Lục , Địa cấp hạ phẩm.
Lựa chọn hai: Dùng ban thưởng khích lệ đám người. Ban thưởng: Tễ Nguyệt Huyễn Bản , Huyền cấp thượng phẩm.
Lựa chọn ba: Cho đám người này biết, nếu không biểu hiện cho tốt sẽ chết.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
'Khá lắm, đều là tiện cốt cả đúng không?' Giang Bắc Nhiên nhìn ba lựa chọn nhảy ra, trong nháy mắt mạch suy nghĩ đã rõ ràng.
Dù sao cũng không thể nói tốt với họ, nói tốt họ sẽ nở mũi, về sau sao ngoan ngoãn bán mạng cho hắn nữa.
Suy nghĩ xong, Giang Bắc Nhiên vươn tay cản Thi Gia Mộ đang muốn mở miệng lại, bước lên một bước rồi nói:
“Ta tin hẳn các vị cũng đoán được chúng ta kêu các vị tới đây là có chuyện gì."
Mười hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai trả lời cả.
Giang Bắc Nhiên cũng không tính đợi đối phương trả lời, nói tiếp:
"Lần này tìm các vị tới là vì muốn các vị bày ra sở trường của từng người, tới Kim Đỉnh đảo tìm kiếm thiên tài địa bảo."
"A! ?"
Nghe tới đây, 12 người cả kinh hô lên.
Chung Hoành Tài lớn giọng nhịn không được hô:
"Vị đại nhân này, tu vi chúng ta thấp, căn bản..."
Không đợi Chung Hoành Tài nói xong, Giang Bắc Nhiên liền mỉm cười nhìn về phía hắn:
"Đã tìm các ngươi tới đây, chứng tỏ chúng ta muốn các ngươi đi, không đi cũng phải đi."
"Hít..."
Mười hai người hít một hơi lãnh khí, đây chẳng phải nói sẽ không phải có cơ hội thương lượng à?
Thấy hệ thống vẫn chưa thông báo thành công, Giang Bắc Nhiên cảm thấy hẳn mình đã quá ôn nhu rồi.
Thế là hắn lấy một sấp bùa ra, đưa cho Thi Gia Mộ và nói:
"Dán vào trán của họ."
Thi Gia Mộ nhận lá bùa không khỏi sửng sốt. Trong ấn tượng của nàng, đại thúc không phải ác nhân thích ép người. Nàng vốn tưởng hắn sẽ tới an ủi đám người này một phen, ai ngờ lại chuyển thành uy hiếp.
"Đi đi."
Giang Bắc Nhiên thúc giục nói.
"Nha..."
Thi Gia Mộ nhận lấy lá bùa rồi gật đầu.
Dù nghĩ mãi không rõ nhưng nàng vẫn tin đại thúc làm vậy khẳng định có mục đích riêng của hắn. Dù sao hắn không bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc.
Nếu đã chọn tin tưởng Giang Bắc Nhiên, tất nhiên Thi Gia Mộ sẽ phối hợp, thần sắc lạnh lùng đi tới trước mặt 12 người, dán từng lá bùa lên đầu họ.
Mười hai người này vốn đang e ngại Thi Gia Mộ, bây giờ thấy nàng bày ra loại biểu lộ đáng sợ này thì càng thêm không dám phản kháng.
"Đùng!"
Lúc bị dán bùa, toàn thân Chung Hoành Tài run lên, nhưng một giây sau, hắn phát hiện bùa đã che khuất tầm nhìn của mình Chuyện... Chuyện gì vậy?' Chung Hoành Tài giơ tay lên sờ trán của mình, phát hiện chỗ trán hơi nóng nóng, quay đầu nhìn người khác, phát hiện lá bùa được dán trước trán họ nay đã biến mất, thay vào đó là một ký hiệu kỳ quái, khắc lên trán họ.
"Đây là Càn Tung phù, một khi bị đánh dấu, vô luận các ngươi chạy đi đâu chúng ta cũng có thể tìm thấy chỉ trong nháy mắt, ta tin hẳn các ngươi cũng hiểu ý ta."
Nhìn sắc mặt 12 người dần trắng bệch, Giang Bắc Nhiên cảm thấy hẳn áp lực đã đủ lớn.
"Cho nên, hy vọng lần này các vị có thể hảo hảo phối hợp với chúng ta, ta không hy vọng sẽ xuất hiện chuyện đẫm máu, dù sao..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận