Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 804: Thuyết Phục Ta (1)

Thi Gia Mộ kéo dài trường âm:
"Ngươi xác định sẽ dẫn bọn hắn đi sao? Nếu thế, ta còn phải báo lại với đại bá một tiếng, đợi hắn đồng ý mới được."
"Không phải ngươi toàn quyền quyết định vấn đề này à?"
"Chuyện chọn người quan trọng như vậy, dù sao cũng phải thưa với các trưởng bối a, cũng không thể để ta tùy làm ẩu."
Thi Gia Mộ lườm Giang Bắc Nhiên một chút.
"Ai."
Giang Bắc Nhiên có chút thất vọng thở dài rồi đứng lên nói:
"Được rồi, vậy dẫn ta đi chung với ngươi."
Thấy Giang Bắc Nhiên thất vọng như thế, Thi Gia Mộ không khỏi có chút tức giận.
'Rõ ràng là hắn làm trò lung tung, sao cứ như do ta vô dụng vậy.’ Giang Bắc Nhiên đi theo Thi Gia Mộ vào Bác Nhã các, sau khi thị vệ đi thông báo, hai người mới tiến thẳng tới gian phòng của Thi Nguy Dịch.
"Nhị bá!"
Thi Gia Mộ trực tiếp đẩy cửa phòng ra hô.
Thi Nguy Dịch vẫn đang cắt tỉa bồn hoa như cũ, hắn nghe Thi Gia Mộ la lên thì ứng tiếng:
"Chuyện Bích Tiêu hội ngươi chưa chuẩn bị xong à?"
"A, sao đại bá biết?"
Thi Gia Mộ ngạc nhiên nói.
"Ngươi tìm ta thì còn có thể là chuyện gì nữa, huống chi còn dẫn theo Giang đại sư của chúng ta."
Nghe Thi Nguy Dịch gọi mình là đại sư, Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy da gà nổi lên toàn thân, vội vàng chắp tay nói:
"Không dám được Thánh Hiền gọi như vậy."
"Hắc hắc hắc."
Lại là tiếng cười khiến Giang Bắc Nhiên chán ghét kia.
Thi Nguy Dịch đi đến trước mặt Giang Bắc Nhiên, nói:
"Chỉ có người có tài mới được xưng là đại sư thôi. Bắc nhiên, bây giờ ngươi là nhân vật số một của Linh Lung phương, gọi ngươi một tiếng đại sư cũng không quá phận."
"Không dám sánh vai cùng Thánh Hiền."
"Được, ngươi đã không thích nghe thì ta vẫn gọi ngươi là Bắc Nhiên."
Thi Nguy Dịch nói thì ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cầm một chén trà lên, ngửi ngửi mùi thơm:
"Nghe Hoằng Phương nói ngươi còn giỏi trà đạo?"
"Không dám tự ý nói, Thánh Hiền cũng thích trà?"
"Hắc hắc hắc, đồ tốt ta đều thích."
"Vậy ngày khác để vãn bối mang chút lá trà từ quê tới cho ngài."
"Đã thế ta cũng không khách khí."
Thi Nguy Dịch nói rồi nhấp một ngụm trà, hỏi:
"Ta đoán một chút, lần này các ngươi tới là vì quyết định nên chọn ai vào đột?"
"Thánh Hiền anh minh."
Giang Bắc Nhiên chắp tay một cái:
"Danh sách ở đây, xin ngài xem qua."
Giang Bắc Nhiên nhận lấy danh sách đưa tới, thấy được đôi mắt hơi híp của Thi Nguy Dịch hơi mở ra.
"Ta tin Bắc Nhiên thông minh tuyệt không dám xem Bích Tiêu hội làm trò đùa. Đã thế thì chắc cũng không ngại chi tiết cùng ta, vì sao lại muốn chọn những người này."
Lần này Thi Nguy Dịch chắp tay một cái, Giang Bắc Nhiên nói lại lý do vì sao mình muốn dẫn những người này theo.
"Hắc hắc hắc, thú vị, thú vị."
Thi Nguy Dịch nhìn qua mấy cái tên:
"Bích Tiêu hội đã diễn ra hơn ba mươi năm, chưa ai có loại suy nghĩ này, quả nhiên nói chuyện với người thông minh vẫn thú vị hơn.”
Nói xong, Thi Nguy Dịch đứng dậy khỏi ghế:
"Chỉ là thú vị thì thú vị, nhưng tầm quan trọng của Bích Tiêu hội tin rằng ngươi cũng rõ. Nếu ngươi không có đủ lý do hoàn toàn thuyết phục ta, ta sẽ không đồng ý để ngươi mạo hiểm như vậy."
Nói xong, Thi Nguy Dịch không đợi Giang Bắc Nhiên trả lời, tiếp tục hỏi:
"Cho nên, ngươi chuẩn bị dùng thứ gì để thuyết phục ta?"
"Chính là vật này."
Giang Bắc Nhiên lấy Mẫn Nhiên Sáo Trang từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Thi Nguy Dịch.
Mặc dù Mẫn Nhiên Sáo Trang được xem là một trong số các pháp bảo độc môn của Giang Bắc Nhiên nhưng hắn cũng không quá lo người Thi gia nhìn thấy, bởi vì Mẫn Nhiên Sáo Trang còn rất sơ sài, hắn tin chỉ cần bản thân có đủ điểm ‘linh cắt’ sẽ sớm hoàn thiện được nó thôi.
Cho nên, hiện tại đưa Mẫn Nhiên Sáo Trang cho người Thi gia xem không sợ đối phương biết rõ thực lực của hắn, ngược lại đối phương còn đánh giá thấp hắn.
Nhận lấy Mẫn Nhiên Sáo Trang Giang Bắc Nhiên đưa tới, Thi Nguy Dịch sờ sờ một chút:
“Ta thấy có gì lạ đâu. Bắc Nhiên a, ngươi đừng có đùa dai, nói ta biết chỗ đặc biệt của bộ y phục này đi."
"Chỉ cần mặc vào áo này, người tu luyện từ Huyền Hoàng trở xuống sẽ không cảm giác được sự tồn tại của người mặc.”
Thi Nguy Dịch nghe xong thì biểu lộ trên mặt vẫn như cũ, không thay đổi, nhưng động tác trên tay lại càng thêm cẩn thận.
"Y phục này khó làm lắm sao?"
Thi Nguy Dịch đột nhiên hỏi.
"Y phục này là sư phụ ta ban cho ta phòng thân, đến tột cùng chế thành như thế nào, vãn bối cũng không quá rõ."
"Sư phụ của ngươi?"
Thi Nguy Dịch híp mắt đánh giá Giang Bắc Nhiên một hồi.
Thi Nguy Dịch từng gặp qua rất nhiều bảo vật có thể ẩn giấu khí tức, nhưng loại khiến hắn cầm trên tay vẫn chẳng thấy có gì lạ không nhiều.
"Ngươi tính để họ mặc bộ y phục này đi tầm bảo ở trên đảo?"
Thi Nguy Dịch trả Mẫn Nhiên Sáo Trang lại cho Giang Bắc Nhiên rồi nói.
"Đúng vậy."
"Nếu như thế, ngươi mặc nó vào đi, ta muốn nhìn xem nó có thần kỳ như lời ngươi nói không?"
"Cẩn tuân phân phó của tiền bối."
Sau thời gian một chén trà, cửa phòng Thi Nguy Dịch bị gõ vang, hắn ngồi trên ghế bành mở miệng nói:
"Vào đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận