Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 465: Thất Vọng Về Lệ Phục Thành

Tại một quán trà náo nhiệt dưới cây liễu.
Nói dễ nghe hơn thì là một quầy hàng dưới cây liễu, vì nơi đây chỉ là phòng đất, trần nhà được lợp sơ xài, bàn ghế cũng sơ xài vô cùng.
Nhưng ngồi trong quán trà lộ thiên này ngắm cảnh trò chuyện thật sự là một chuyện rất thú vị.
"Ta nói ngươi biết, vị bằng hữu kia của ta rất lợi hại a, ba tuổi giỏi văn, bốn tuổi giỏi võ, năm tuổi tinh thông thi từ ca phú, sáu tuổi đánh khắp toàn trấn không địch thủ, tám tuổi thông hiểu cầm kỳ thư họa, chín tuổi..."
"Ai, chậm đã, bằng hữu kia của ngươi bảy tuổi thì làm gì?"
"Bảy tuổi? Hắn ở nhà dưỡng thu."
"Ha ha ha ha ha ha..."
Giang Bắc Nhiên nghe tiếng trà chuyện, lẳng lặng ngồi một bên uống trà.
"Chào hai vị khách quan, mời vào trong, mời vào trong, hai vị uống trà gì?” "Chúng ta tìm người."
"Được rồi, trước mời ngài vào, khách nhân ngài tìm mặc đồ gì, ta..."
"Không cần, ta tự tìm được."
Cám ơn tiểu nhị, Lệ Phục Thành dẫn Hoắc Chí Thượng đi tới chỗ Giang Bắc Nhiên ngồi.
Dưới tình cảnh nhiều người này tất nhiên không thể gọi là hoàng thượng, cho nên Lệ Phục Thành suy nghĩ một chút, cuối cùng chắp tay hô:
"Vương đại ca."
"Ngồi đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhìn về phía tiểu nhị:
"Thêm hai bát Tuyết Cúc Trà nữa."
"Được rồi, ngài chờ một lát."
Chờ tiểu nhị rời đi, Hoắc Chí Thượng lập tức chắp tay nói:
"Lần nữa được thấy thiên nhan, tại hạ cảm thấy rất vinh hạnh. Đợi ra ngoài, xin cho tại hạ ba quỳ chín lạy cảm tạ ân tìm con của bệ hạ."
Ngày thứ hai Hoắc Chí Thượng thấy Tiền Tiểu Đông đã muốn tới cảm tạ hoàng thượng, nhưng được Lệ Phục Thành khuyên nhủ, vì hắn biết Vương đại ca khẳng định không thích Hoắc Chí Thượng lỗ mãng đi tới hoàng cung tìm mình như thế.
Cho nên trước hết, hắn thay Hoắc Chí Thượng viết thư cảm tạ cho Giang Bắc Nhiên, cũng biểu đạt ý nguyện muốn trực tiếp gặp mặt và cảm tạ của Hoắc Chí Thượng.
Vì lúc ấy Giang Bắc Nhiên đang bận thiết kế hoạch nên đã trả lời không cần gặp mặt ngay, có cơ hội thì gặp sau.
Cho nên, lần này Lệ Phục Thành tìm Giang Bắc Nhiên đã dẫn Hoắc Chí Thượng đi cùng.
Giang Bắc Nhiên khoát tay:
"Ba quỳ chín lạy thì miễn đi, chỉ là tiện tay thôi, nhớ kỹ những gì ngươi đã nói là được."
"Đương nhiên! Cả đời này của tại hạ nguyện tận lực vì bệ hạ!” Lúc này, tiểu nhị bưng hai bát Tuyết Cúc Trà tới đặt xuống, khẽ cười nói:
"Hai vị khách quan từ từ dùng, còn cần gì ngài cứ gọi ta."
Chờ tiểu nhị rời đi, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Lệ Phục Thành:
"Lần này tìm ta có chuyện gì."
Lệ Phục Thành nhấp một ngụm trà, nhìn xung quanh một chút rồi mới nói khẽ:
"Vương đại ca, vài ngày trước trong hội có một người bị Mai Hoa tông bắt, chúng ta suy nghĩ mấy ngày cũng không nghĩ ra cách cứu đối phương, lúc này mới mặt dày tìm đến Vương đại ca hỗ trợ."
Lệ Phục Thành vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên xuất hiện hai lựa chọn.
Lựa chọn một: Đồng ý trợ giúp Lệ Phục Thành.
Ban thưởng: Thính Nguyệt Bảo Công (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: "Phục Thành, ta rất thất vọng với ngươi a."
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên Xem ra Mai Hoa tông này có chút phiền phức a.
Giang Bắc Nhiên chọn số hai rồi thở dài lắc đầu:
"Phục Thành, ta rất thất vọng với ngươi a."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm sức mạnh.
"Ầm ầm!"
Chỉ ngắn ngủi một câu đã khiến Lệ Phục Thành như bị sét đánh, thậm chí thân thể cũng không nhịn được khẽ run lên.
Đúng vậy a... Ta đang nghĩ gì vậy, đang làm gì vậy! ?
Lịch Phục Thành không ngừng tự hỏi, ánh mắt không dàn trở nên tan rã.
Lúc trước hắn thành lập Thiên Hạ hội rõ ràng là để một ngày có thể giúp đỡ Vương đại ca, bây giờ không chỉ không giúp được, ngược lại cứ luôn tìm Vương đại ca cầu cứu.
Sở dĩ Vương đại ca không trực tiếp cự tuyệt ta mà nói là ta khiến người thất vọng, chứng tỏ hắn vốn xem trọng ta, nhưng không ngờ ta lại phế vật như vậy, gặp một chút thất bại nhỏ đã muốn cầu Vương đại ca.
Suy nghĩ kỹ một chút, chuyện Hoàn Minh Viễn bị bắt ta căn bản chưa toàn lực ứng phó, chỉ vì cảm thấy nguy hiểm quá cao nên mới muốn tìm Vương đại ca hỗ trợ, căn bản là đang trốn tránh a! Thậm chí còn muốn chuyển dời nguy hiểm cho Vương đại ca!
Lệ Phục Thành a Lệ Phục Thành! Đến cùng ngươi đang làm gì vậy!
Lệ Phục Thành bỗng vỗ hai má của mình, hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Thật xin lỗi, Vương đại ca, là Phục Thành đã khiến ngài thất vọng, ta xin cáo từ, nếu ta không thể tự giải quyết vấn đề này, ta sẽ không còn mặt mũi gặp lại ngài."
Nói xong, Lệ Phục Thành bỗng đứng lên, lôi kéo Hoắc Chí Thượng biểu lộ nặng nề rời đi.
Hiệu quả tốt như vậy sao...
Nhìn Lệ Phục Thành quyết tuyệt rời đi như vậy, Giang Bắc Nhiên biết lúc này đối phương khẳng định là "không phá Lâu Lan thề không về."
Dù vừa rồi lời kia của hắn có chút khó nghe nhưng đối với người có mệnh nhân vật chính, chút khó nghe này chẳng là gì cả.
Giang Bắc Nhiên nhấp một ngụm trà, ngắm một con chim bay khỏi tổ tiến vào rừng cây.
Như vậy cũng tốt, nên để Lệ Phục Thành độc lập giải quyết phiền toái nhiều hơn, bằng không ta thật sự sẽ thành bang chủ Thiên Hạ hội mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận