Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 529: Họp Bàn (1)

Ân Giang Hồng thấy thế thì vội lên tiếng:
"Vạn tông chủ, hay ngài dẫn nàng đi nghỉ ngơi trước đi."
"Ừm, lão đạo ta dẫn nàng về."
Vạn An Thanh nói xong thì dẫn Mạnh Tư Bội rời khỏi đại trướng.
Sau thời gian một chén trà, Vạn An Thanh lần nữa quay về đại trướng, nhìn xung quanh một vòng, hỏi:
"Hắn còn chưa tới sao?"
"Hừ."
Ân Giang Hồng hừ lạnh một tiếng:
"Hắn chỉ cần hẩy mông một cái, bản tôn liền biết hắn muốn làm gì, hẳn đang đi gặp hoàng thượng rồi."
"Ha ha ha, quả nhiên sư phụ vẫn hiểu đồ nhi nhất. Mông ta còn chưa nhếch ngài đã biết, lợi hại a lợi hại."
Ân Giang Hồng vừa dứt lời, Quý Thanh Lâm đã xốc vải mành lên, đi vào.
"Có phải mũi dính đầy tro không?"
Ân Giang Hồng cười nói.
"Sư phụ anh minh, hoàng đế kia không hổ do tự tay ngài lựa ra, thật sự còn lợi hại hơn đồ nhi tưởng."
Lúc này, Quan Thập An chen miệng nói:
"Cái kia, tân hoàng là bản tọa dẫn tới hoàng cung, cũng chỉ do mình Ân lão đầu hắn chọn đâu."
"Chút công lao ấy ngươi cũng phải khoe khoang?"
Ân Giang Hồng nhịn không được liếc mắt.
"Được rồi mấy vị, chúng ta nói chuyện chính sự trước đi."
Nhìn ba người nói chuyện phiếm, Vạn An Thanh có hơi không kiên nhẫn mở miệng nói.
Trong bốn người, Vạn An Thanh nhiều tuổi nhất, ba người khác vẫn tương đối tôn kính với hắn. Cả ba gật gật đầu, nhao nhao ngồi ở vị trí của mình.
"Lần này, lão đạo tiến vào chướng khí..."
"Ai, Vạn tông chủ, chờ một chút."
Quý Thanh Lâm đột nhiên ngắt lời:
"Nếu tiểu hoàng đế kia đã tỉnh, không bằng kêu hắn tới cùng nghị sự đi?” … Quý Thanh Lâm lời vừa nói ra, còn lại ba người đều là gật đầu nói:
"Cũng tốt."
Thế là Ân Giang Hồng chủ động đứng dậy, rời đi lều vải đến Giang Bắc Nhiên chỗ nghỉ của.
Lúc này Giang Bắc Nhiên đang uống nước, hắn ngồi trên giường đệm được lót da dê, tự hỏi lần này chướng khí sẽ mang tới ảnh hưởng thế nào thì thấy Ân Giang Hồng xốc vải mành tiến vào. Giang Bắc Nhiên biết phiền phức lại tới.
"Ân giáo chủ."
Giang Bắc Nhiên chắp tay, nói với Ân Giang Hồng.
"Có thể đứng dậy không?"
Ân Giang Hồng cười hỏi.
Nhưng không đợi Giang Bắc Nhiên trả lời, Ân Giang Hồng đã nói tiếp:
"Đứng lên được thì qua đây với ta, không đứng lên nổi thì để ta bế ngươi đi. Cho nên, đứng lên được chưa?"
"Ân giáo chủ... Ngài đây là đang ép mua ép bán à."
"Ta vẫn chưa ép mua thật đâu, mau dậy đi."
"Ai..."
Thở dài, Giang Bắc Nhiên đứng lên, mặc đế bào vào.
Ân Giang Hồng hài lòng gật đầu, dẫn Giang Bắc Nhiên tới đại trướng nghị sự.
Sau khi chào hỏi ba vị cự đầu, Giang Bắc Nhiên ngồi xuống giữa Ân Giang Hồng cùng Quan Thập An.
"Bắc Nhiên a, lần này ngươi lại lập công lớn rồi."
Giang Bắc Nhiên vừa ngồi xuống, Quan Thập An đã dùng sức vỗ vai hắn.
Hả?
Giang Bắc Nhiên ngây ra một lúc, thiếu chút đã nhìn về phía Quý Thanh Lâm.
Nhưng rất nhanh, Quan Thập An đã nói tiếp:
"Đạo chích Lương quốc quả nhiên cũng ý thức được chướng khí này. Các ngươi mới vào không lâu đã có đệ tử tới báo, có người Lương quốc muốn vượt quan, cũng may lão phu tới kịp, mới trấn trụ được đám sài lang kia."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì chắp tay:
"Đó cũng là nhờ thần uy cái thế của Quan tông chủ, không phải công lao của trẫm."
"Ha ha, nếu không phải ngươi kịp thời nhắc nhở, chỉ sợ hiện tại Thịnh quốc loạn càng thêm loạn, không cần khiêm tốn làm gì."
Lúc này, Quý Thanh Lâm ở bên cạnh cũng mở miệng:
"Xác thực, khi biết chuyện này ta cũng rất bất ngờ. Nếu cho ta chút thời gian, có lẽ ta vẫn sẽ nghĩ tới, thế nhưng sự tình khẩn cấp như vậy, ngươi còn có thể suy tính được toàn diện thế kia, xác thực khó được."
"Đa tạ Quý giáo chủ khích lệ."
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Quý Thanh Lâm một cái, tiếp đó dẫn dắt đề tài sang đề tài khác:
"Chỉ là lần này chướng khí là tạo thành không ít tổn thất cho Thịnh quốc, Lương quốc tuyệt đối sẽ không phớt lờ."
Ân Giang Hồng nghe xong thì vuốt râu, hai mắt tuôn ra tinh quang:
"Chúng ta cũng không cần bị động phòng thủ như thế. Lương quốc đã nhiều lần khiêu khích như thế, cũng tới lúc dạy dỗ chúng một chút rồi."
Nghe được lời này của Ân Giang Hồng, Giang Bắc Nhiên cũng không muốn thuyết phục thêm. Thịnh quốc vừa giải quyết xong nội loạn dã tới chuyện chướng khí, nhưng Lương quốc kỳ thật cũng không ổn, Giang Bắc Nhiên đã điều tra, họ hao tổn cực kỳ nghiêm trọng.
Sở dĩ Lương quốc một mực không khiêu chiến, chủ yếu là vì chiến lực đỉnh tiêm đều đối đầu nhau.
Đây cũng là lý do Giang Bắc Nhiên cảm thấy Ân Giang Hồng và Quan Thập An nên chủ động hơn. Dù sao muốn trừ giặc ngoài trước tiên an nội, giải quyết nhân tố không ổn định cần giải quyết ở bên ngoài trước rồi quay lại bên trong.
Quý Thanh Lâm nghe xong cũng đồng ý:
"Nếu không sao ai cũng bảo ta giống sư phụ ngài chứ. Ta cũng nghĩ vậy, đánh thứ rùa đen đó đi! Năm đó lão già Nhan Tư Uyên kia đánh không lại sư phụ ngài, hiện tại khẳng định càng không phải đối thủ của ngài."
Ân Giang Hồng nghiêng người qua nhìn Quý Thanh Lâm một cái:
"Nếu để ngươi đi đối phó với hắn thì sao?"
"Dĩ nhiên càng không phải đối thủ của ta."
"Ồ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận