Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 652: Đánh Cờ

"Ồ?"
Sau khi thăm dò Mặc Hạ xong, Giang Bắc Nhiên bỏ cờ trắng đang cầm trong tay xuống, nghiêm túc suy nghĩ.
Hô... Hô...
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của sư huynh, Mặc Hạ nhịn không được thở gấp, hai tay nắm chặt.
"Mặc Hạ."
"Vâng!"
Nghe được sư huynh gọi mình, Mặc Hạ lập tức ngồi thẳng người dậy và đáp.
"Khảm thủ của ngươi ngày càng xuất quỷ nhập thần, không tệ."
Cái gọi là khảm thủ là hình thái giai đoạn, ví dụ mưu kế, bố trí bẫy các kiểu.
Giang Bắc Nhiên đã biết Mặc Hạ thường thích lợi dụng tâm lý khinh địch của mình mình để bố trí bẫy rập cho hắn, cơ mà việc này đã bị Giang Bắc Nhiên nắm bắt một lần.
Vốn Giang Bắc Nhiên tưởng đối phương sẽ không chơi trò này nữa, ai ngờ bây giờ đã dùng thuần thục hơn rồi.
Nghe được câu khích lệ này, trong lúc nhất thời Mặc Hạ cũng không biết nên cao hứng hay khổ sở.
Cao hứng vì được sư huynh khen, khổ sở vì nếu sư huynh biểu dương khảm thủ của hắn tốt thì chứng tỏ đã nhìn ra chiêu thức của hắn rồi.
Không hổ là sư huynh... Thật không biết đến cùng hắn có thể nhìn bao xa nữa.
"Mười ba chi mười bảy, gông."
Đùng một tiếng, Giang Bắc Nhiên đặt cờ trắng xuống trong phạm vi thế lực của Mặc Hạ, khiến đối phương chỉ có thể tiếp tục bị vây hãm hoặc tìm cách thoát thân.
"Thật lợi hại!"
Nhìn sư huynh hạ một bước này, Mặc Hạ kìm lòng không được mà hô lên.
"Đến lượt ngươi."
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nói.
"Vâng!"
Mặc Hạ vội cúi đầu nhìn về phía bàn cờ.
Tuy nước đi này của sư huynh tinh diệu tuyệt luân nhưng ta vẫn còn chút hy vọng sống.
Suy nghĩ xong, Mặc Hạ đặt một viên cờ đen xuống.
"Đùng!"
Sau hai mươi mấy lần công thủ, Mặc Hạ bị Giang Bắc Nhiên từng bước ép sát cho thở không nổi, nhưng hắn vẫn không loạn, chỉ cần trụ được một vòng thế công này, hắn sẽ có cơ hội lật bàn!
Mặc Hạ gian nan chống thêm năm vòng nữa, rốt cục cơ hội hắn chờ cũng đã đến!
Chính là đây!
Nhìn Cấp Sở như đang phát sáng trên bàn cờ, Mặc Hạ như người đuối nước vớ được cọc gỗ, đặt con cờ xuống.
Nhưng vào lúc Mặc Hạ chuẩn bị thu tay thì phát hiện khóe miệng sư huynh chậm rãi cong lên.
Nguy rồi!
Mặc Hạ bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, lập tức nhận ra vì sao sư huynh cười.
Vì một bước vừa rồi chính là khảm thủ của sư huynh.
"Ta... Ta nhận thua."
Mặc Hạ nắm chặt hai tay, cúi đầu, cố gắng không để nước vòng quanh hốc mắt chảy xuống.
Hơn một năm nay, sư huynh vẫn giỏi như thế. Hắn phải đổ hết tất cả vốn liếng mới tìm được một đường, vậy mà trước mặt sư huynh chẳng khác nào con nít chơi đùa, chỉ cần sư huynh trở tay là áp chế được hắn ngay.
Quá mạnh... Sao sư huynh có thể mạnh như vậy chứ.
"Kỳ thủ của ngươi ngày càng tốt, quả nhiên ngươi không cô phụ sự chờ mong của ta."
Giang Bắc Nhiên nhìn cả người Mặc Hạ run nhè nhẹ thì rót cho hắn ta một chung trà.
Mặc Hạ cảm nhận hơi trà bốc lên, cố gắng đưa tay ra nhận, dùng thanh âm rung động trả lời:
"Đa... Đa tạ sư huynh!"
"Loại không cam lòng này sẽ giúp ngươi tiến bộ nhanh hơn, như thế nào, muốn đánh một ván nữa không?"
"Muốn!"
Mặc Hạ kiên định trả lời rành mạch, đồng thời hai tay nhanh chóng thu dọn bàn cờ.
Nếu dồn phần tâm tính này vào việc tu luyện, chỉ sợ tiền đồ của thằng nhóc này sẽ bất khả hạn lượng a.
Một mực đánh cờ tới sáng sớm, lúc này Mặc Hạ mới rời khỏi phòng của Giang Bắc Nhiên, mỗi bước đều vô cùng cẩn thận.
Nhìn cửa được Mặc Hạ đóng lại, Giang Bắc Nhiên nhịn không được duỗi lưng một cái, ngáp dài.
Thật đúng là hậu sinh khả úy.
Mặc Hạ có thể tiến bộ thần tốc như vậy, dù không có lão sư, không có đối thủ nhưng thực lực của hắn vẫn phát triển với tốc độ kinh người, nhanh tới mức Giang Bắc Nhiên dần cảm thấy bản thân không áp chế nổi đối phương nữa rồi.
Giang Bắc Nhiên lại ngáp một cái, phát hiện đêm nay đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, dù sao đấu trí vẫn mệt hơn nhiều so với đấu sức.
Giang Bắc Nhiên nuốt một viên Khẩu Hương Hoàn rồi nằm dài trên giường bắt đầu ngáy o o.
"Tiểu nha đầu, ngươi không sợ ta! ?"
"Chúng ta đều là quỷ, tại sao ta phải sợ ngươi."
"Được, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, có chịu không, không chịu ta sẽ ăn ngươi!"
"Dù sao ta cũng đã chết rồi, ngươi còn có thể khiến ta chết thêm một lần nữa à! Không cho là không cho!”
"Ha ha ha, tiểu nha đầu, ta thấy ngươi chết chưa được bao lâu đâu nhỉ. Ai nói với ngươi chết rồi thì không thể chết thêm lần nữa. Nếu ta ăn ngươi, ngươi sẽ không còn cơ hội luân hồi chuyển thế đâu, biết sợ thì mau tránh ra!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận