Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 146: Mứt Hoa Quả

Lúc này Ngu Quy Thủy đột nhiên mở miệng.
"Ngươi nói ai buồn nôn! ?"
Diệp Hân Thải hung hăng trừng mắt nhìn Ngu Quy Thủy.
Diệp Hân Thải vừa dứt lời, Ngu Quy Chủy nói tiếp:
"Ai nha, Diệp sư tỷ ngươi đừng hiểu lầm, tỷ tỷ của ta chỉ muốn giúp ngươi giải thích với Tử Câm tỷ chút thôi, không có ý gì khác."
Cuối cùng sợ bản thân không có cơ hội biểu hiện, Ngu Quy Miểu vội vàng bổ sung:
"Đúng đấy, đúng đấy."
Diệp Hân Thải hừ lạnh một tiếng, nhìn ba tỷ muội Ngu gia nói:
"Đám tiện nha đầu miệng lưỡi bén nhọn, dám nói năng lỗ mãng với sư tỷ, thật sự không biết lớn nhỏ.” Ngu Quy Thủy nghe xong thì hì hì cười một tiếng, trả lời:
"Ai nha ! sư tỷ cường điệu như vậy có phải do ghe ghét chúng ta không?” Diệp Hân Thải khinh thường cười:
"A, có gì mà ta phải ghen tỵ chứ."
Ngu Quy Chủy lập tức đối đáp:
"Ghen ghét chúng ta lúc tức giận không có nếp nhăn trên trán nha, hì hì."
Phát hiện bản thân như không có cơ hội biểu hiện, Ngu Quy Miểu lần nữa nắm chặt thời cơ:
"Đúng đấy, chính là ý này!"
"Các ngươi!"
Diệp Hân Thải bị chọc tức tới đứng dậy, một tay cầm Ngưng Bích Kiếm bên hông.
"Làm gì? Muốn đánh a."
Phương Thu Dao một mực tại xem trò vui bên cạnh cũng cầm Bạch Hồng Bảo Kiếm trong tay đứng lên.
Nếu đổi lại trước kia, khi Lạc Dương Thư quấn quít không tha, Phương Thu Dao đã rút kiếm đâm tới, cơ mà hiện tại nàng nhớ lời sư huynh, làm người cần lưu lại một đường để ngày sau dễ nói chuyện hơn.
Cho nên khi thấy Lạc Dương Thư không quá phận, nàng cũng chẳng muốn đẩy bầu không khí tới mức ngột ngạt. Cơ mà hiện tại Diệp Hân Thải hùng hổ dọa người như vậy, nàng tự nhiên không cần nhịn nữa.
"Thu Dao, mau thu kiếm lại."
Lúc này, Liễu Tử Câm vội ngăn phía trước đám Phương Thu Dao, sau đó nhìn nếp nhăn như ẩn như hiện trên trán Diệp Hân Thải mà nói:
"Diệp sư tỷ, nếu mấy muội muội này của ta nói gì khiến ngươi không cao hứng. Ta thay các nàng xin lỗi ngươi, bây giờ tông chủ ở phía trước, chúng ta không nên động đao động kiếm a."
Diệp Hân Thải tự nhiên cũng biết lúc này không thể động thủ nên gật đầu:
"Được, thấy ngươi thay các nàng xin lỗi, lần này coi như xong."
Nhưng vừa dứt lời, ba tỷ muội Ngu gia ở phía sau Liễu Tử Câm liền làm mặt quỷ nhìn nàng.
"Hừ, lười so đo cùng các ngươi."
Diệp Hân Thải nói xong thì ngồi xuống.
Thấy Diệp Hân Thải không làm lớn chuyện, Liễu Tử Câm cũng vội ấn ba tỷ muội Ngu gia cùng Phương Thu Dao về chỗ.
"Tử Câm tỷ, sao phải xin lỗi bà nương mỏ nhọn kia. Khắp nơi nàng đều nhắm vào ngươi, thật phiền phức!"
Ngu Quy Thủy phồng miệng không phục nói.
Ngu Quy Chủy cũng phồng miệng lên:
"Đúng a! Coi như tông chủ phạt thì cũng là chúng ta có lý, là nàng gây sự trước."
"Đúng đấy, là nó."
Ngu Quy Miểu cũng gật đầu theo.
Liễu Tử Câm nghe xong thì giữ chặt tay ba tỷ muội, nhỏ tiếng nói:
"Các ngươi nguyện ý đứng ra vì ta, ta thật sự cao hứng, nhưng các ngươi nghĩ đi, nếu chúng ta vừa lên đường đã gây chuyện, sư huynh khẳng định sẽ biết, vậy sau này hắn thấy chúng ta chỉ sợ càng thêm tránh né. Nếu thế mọi công sức chúng ta bỏ ra trước giờ chẳng phải uổng phí sao?"
"Ngô..."
Ba tỷ muội Ngu gia suy nghĩ rồi giận dữ:
"Đúng a, vẫn là Tử Câm tỷ suy nghĩ chu toàn."
Nhìn dáng vẻ khả ái của ba tỷ muội Ngu gia, Liễu Tử Câm ôm chặt các nàng:
"Có mấy người các ngươi bên cạnh thật tốt."
Giờ phút này, Lạc Dương Thư đã thu hồi mứt hoa quả thấy cảnh này thì thầm thở dài.
Không ngờ chỉ một hộp mứt hoa quả của ta đã khiến các sư muội tranh giành như giành tình nhận vậy. Ta đúng là nam nhân tội nghiệt mà.
Phong ba mứt quả đã dừng, Ngô Thanh Sách bên ngoài cũng sắp xếp mọi chuyện xong, hắn bẩm báo với hương chủ, đội xe bắt đầu đi về Yểm Nguyệt tông ở Dương Sùng quận.
Trên đường đi, Giang Bắc Nhiên vẫn đang suy tư, phân tích những nguy hiểm có thể xảy ra trong chuyến đi này.
Vô luận là thực lực hay uy vọng, Yểm Nguyệt tông trong Phong Châu đều rất tốt. Trước mắt các tông phái như hắc mã phấn khởi dồn sức cho thịnh hội kỳ này, liệu đâu có phải Hồng Môn Yến không.
Bác bỏ suy đoán này, Giang Bắc Nhiên thuận tay lấy một tấm bản đồ từ trong Càn Khôn giới ra.
Huyền Long đại lục được phân từ lớn để nhỏ lần lượt là châu, quận, huyện.
Toàn bộ Huyền Long đại lục có hết thảy hai mươi tư châu, Phong Châu ở góc phía tây xa nhất, vì rời xa tranh đấu Trung Nguyên nên thường được xem là không tranh quyền thế.
"Ừm..."
Kéo dài trường âm, Giang Bắc Nhiên dùng ngón tay chỉ chỉ Vịnh Châu cùng Lan Châu trên bản đồ.
Trong hai châu này có môn phái đỉnh tiêm hiếu chiến. Có lẽ trong thịnh hội này họ sẽ đem tới “đại lễ” cho tông chủ vừa đột phá Huyền Tông của Yểm Nguyệt tông, từ đó đại chiến diễn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận