Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 157: Kết Thân

Ngô Thanh Sách nghe xong thì bắt đầu kể lại những gì đám tông chủ kia nói với Lục Dận Long cho Giang Bắc Nhiên.
"Sau khi cơm nước xong, trai chủ Vô Hạn trai tới trò chuyện với tông chủ."
Nói đến đây, Ngô Thanh Sách hắng giọng một cái, khiến thanh âm trong đó trở nên lanh lảnh hơn:
"Lục tông chủ, ta có một tiểu nữ tuổi vừa tròn mười sáu. Ta nhìn vị đệ tử bên người ngài có tướng mạo đường đường, khí khái thập phần hào hùng, tuổi còn trẻ đã đột phá Huyền Sư chi cảnh, tiền đồ vô lượng a. Nếu hắn còn chưa có hôn phối, ta muốn để hắn gặp gỡ tiểu nữ một lần, ngài cảm thấy thế nào?"
Ngô Thanh Sách nói xong, vừa muốn chỉnh âm cho giống Lục Dận Long thì nghe sư huynh cười nói:
"Không tệ lắm, có người tới cửa cầu hôn rồi, ta nhớ được trai chủ Vô Hạn trai cũng là Huyền Vương ngũ giai. Xem như cũng là thế lực tiếng tăm lừng lẫy một nơi, được cường giả như vậy nhìn trúng, nói rõ biểu hiện mấy ngày nay của ngươi không tệ."
"Hắc hắc... Cũng tốt a, biểu hiện của ta ngày càng tốt ... Ôi!"
Ngô Thanh Sách đắc ý một hồi lại cảm thấy cái trán bị gõ một cái.
Ngô Thanh Sách che trán, ủy khuất nói:
"Sư huynh, cái này là... lấy việc công trả thù tư a."
"Những thứ này ngươi nhớ cho nhanh vào. Nói một chút xem, ngươi cảm thấy vì sao ta đánh ngươi."
Ngô Thanh Sách suy tư một hồi rồi đáp:
"Vì ta có chút đắc ý vênh váo... Ta có thể có chút thành tựu này đều nhờ sư huynh..."
"Sai, cho ngươi thêm một cơ hội nữa."
"Ta..."
Ngô Thanh Sách suy tư nửa ngày vẫn không nghĩ ra được.
"Ai..."
Giang Bắc Nhiên dùng tay đập vào trán mình, trong lòng mặc niệm không tức giận, không tức giận, ta nhịn, ta nhịn.
"Sư huynh... Hay là ngươi đánh ta đi."
Ngô Thanh Sách cẩn thận từng li từng tí nói.
Giang Bắc Nhiên lắc đầu, giận dữ nói:
"Ba ngày! Ba ngày sau ngươi hãy báo cáo với ta! Ngược lại thì ngữ khí ngày càng giống những tông chủ kia đó, nhưng tâm tư thì vẫn đơn giản như cũ là sao? Sao không học được chút suy nghĩ sâu xa nào từ mấy vị tông chủ nhỉ?” "Là sư huynh ngươi nói để ta nhớ kỹ mỗi hành động, lời nói của họ là được mà...” Giang Bắc Nhiên lần nữa gõ trán mình, lại hỏi:
"Ngươi không nghĩ đến chuyện mình tiến bộ hơn sao, cho sư huynh một phần kinh hỉ?"
"Vâng! Ta nhớ kỹ rồi! Lần sau ta nhất định sẽ không khiến sư huynh thất vọng."
Thấy bộ dáng thành thật của Ngô Thanh Sách, Giang Bắc Nhiên vỗ vai hắn:
"Hiện tại tông chủ ngày càng coi trọng ngươi, về sau rất có thể sẽ dẫn ngươi tới nhiều nơi hơn, ta không có khả năng mỗi lần đều đi theo ngươi, ngươi phải học được cách nhìn mặt nói chuyện, hiểu chưa?"
"Ừm... Ta cảm thấy chiêu không nói lời nào mà sư huynh ngươi dạy dùng để giả bộ rất tốt..."
"Dùng tốt cũng không có nghĩa dùng mãi được! Một ngày nào đó tông chủ dẫn ngươi ra ngoài sẽ kêu ngươi phát biểu ý kiến, đến lúc đó ngươi không nói chuyện được à?"
"Vâng, ta hiểu rồi!"
"Tóm lại, ngươi..."
Nói được nửa câu, lỗ tai Giang Bắc Nhiên đột nhiên động một cái, sửa lời:
"Có người đến, ngươi đi trước đi, nhớ kỹ lời ta nói."
"Vâng! Vậy ta đi trước, xin sư huynh yên tâm, ban đêm trở về ta nhất định sẽ có niềm vui bất ngờ cho ngươi!"
Nhìn Ngô Thanh Sách rời đi, Giang Bắc Nhiên thầm thở dài trong lòng.
Nói hết ra còn kinh hỉ cái quỷ gì...
… Lại là một ngày không có thu hoạch gì, hiện tại trừ phi có trường hợp khẩn cấp ra hẳn cũng không còn gì. Ai, cơ mà như vậy lại phiền nhất.
Giang Bắc Nhiên cắn một cái bánh bao vừng trong tay, ngồi trên sườn núi vắng người ngắm cảnh.
Đây là nơi yên tĩnh nhất sau khi hắn quan sát Yểm Nguyệt tông. Ngồi trên sườn núi này, có thể thấy được Duệ Giang phân Phong Châu thành hai nửa, nước sông trắng xóa trong suốt, nhìn vào lúc chạng vạng tối sẽ thấy ráng chiều chiếu vào mặt nước, phảng phất như cầu vồng.
Cảnh quang thật tốt, tông chủ Yểm Nguyệt tông có mắt nhìn thật.
Giang Bắc Nhiên mở lá sen bên cạnh ra, lấy một cái bánh mứt táo bỏ vào trong miệng, hài lòng hưởng thụ thời gian nhàn nhãn khó có được này.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại cảm giác được có người đang lặng lẽ đi về phía mình, là Diệp Hân Thải.
Hai ngày nay vị Diệp sư muội này rõ ràng có chút phần nhiệt tình quá mức với hắn. Giang Bắc Nhiên cũng không cố ý tránh nàng, vì hắn lo sẽ khiến nhiệt tình của nàng ta mãnh liệt hơn. Khi đó lại làm ra hành động thiếu lý trí thì phiền.
Cho nên Giang Bắc Nhiên vẫn đang nghĩ cách bác bỏ cỗ nhiệt tình này của nàng đi, thuận theo nàng cũng tốt, cự tuyệt nàng cũng được, nói chung sớm chút đuổi nàng đi là được.
Vì thế trong hai hôm nay, Giang Bắc Nhiên từng thử dùng đủ biện pháp để tiếp xúc với vị sư muội này. Nhưng mỗi lần nói chưa được ba câu thì nhiệm vụ đã được phát động, khiến hắn sầu vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận