Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 353: Đổi Người

Bất quá họ không nói gì, đợi tới khi rời khỏi Huyền Thính điện mới rối rít nghị luận.
"Những người tu luyện kia có phải phái một võ phu tới làm hoàng đế không? Người này hoàn toàn không chú trọng lễ nghi gì cả."
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, ma... Ân giáo chủ kia vẫn còn ở đây. Ta thấy tân hoàng thật sự không hiểu gì về triều đình. Vậy cũng tốt, ngươi và ta cũng nhẹ nhõm hơn."
"Các ngươi nói xem, hôm nay Thạch thượng thư đi nước cờ này là ý gì?"
"Thạch thượng thư là người mà chúng ta há có thể đoán được, hay là tranh thủ thời gian hồi phủ đi cho rồi. Cần gì suy nghĩ nhiều như vậy.” "Ai... Nếu tiên hoàng vẫn còn, Thịnh quốc chúng ta..."
"Suỵt! Không muốn sống nữa à, đi mau đi mau."
Trong lúc quần thần thảo luận, tân hoàng Giang Bắc Nhiên đã rời khỏi Huyền Thính điện đang đi dạo cùng Ân Giang Hồng.
"Sao đột nhiên rời đi?"
Ân Giang Hồng mở miệng hỏi.
"Trẫm cũng không muốn bãi triều đột ngột vậy đâu. Ngay cả tên của họ trẫm còn chẳng biết, phẩm cấp cũng không, hôm nay chỉ là làm quen thôi. Ân giáo chủ, ngài sẽ không thật sự muốn để trẫm ở đó làm một thiên cổ minh quân cho ngài xem chứ?"
Ân Giang Hồng nghe xong thì cười một tiếng:
"Ha ha ha, không sai, bây giờ lại dám ba hoa với bản tọa rồi."
Giang Bắc Nhiên cũng không biết biểu hiện hắn coi như không tệ. Phản ứng của Ân Giang Hồng tựa hồ rất tốt.
Về phần Giang Bắc Nhiên, vì sao hắn làm vậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản. Từ lúc vừa vào cung, Ân Giang Hồng liên tiếp phát ra thiện ý với hắn. Từ việc nói ra chuyện cũ cho tới sự bỉ ổi ở Dục Tú cung hay dẫn hắn đi dạo khắp nơi đều tốt.
Tới nước này mà Giang Bắc Nhiên còn không thân cận với đối phương thì quá không biết điều rồi.
Ân Giang Hồng cao hứng cười hai tiếng:
"Ngươi làm như thế, chỉ sợ đám đại thần kia sẽ thấy ta dẫn đệ tử không hiểu chuyện đến làm bù nhìn cho mình.” Giang Bắc Nhiên cười đáp:
"Họ cũng không sai, hiện tại trẫm... thật sự là không hiểu gì.” … Giang Bắc Nhiên nói giỡn với Ân Giang Hồng xong thì phát hiện mình đã về tẩm cung, vừa rồi hắn thay đế bào ở đây.
Trong tiếng hô bệ hạ của hạ nhân, Giang Bắc Nhiên đi tới một đại điện cao chừng 11 trượng.
Tòa cung điện này so với Huyền Thính điện vừa rồi mà nói thì càng thêm xa hoa... .
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đánh giá xung quanh, tiếng ho khan của Ân Giang Hồng vang lên.
"Người đâu."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì sững sờ, không biết Ân Giang Hồng đang kêu ai.
Nhưng trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, không ai trả lời hắn.
Bây giờ, Ân Giang Hồng giận dữ, hít sâu một hơi, nâng giọng lên:
"Người đâu!"
"Ở đây... Ở chỗ này đây, cha lớn đừng nóng giận, tổn hại thân thể."
Mộc Dao mặc một bộ y phục trắng nhạt sợ hãi chạy đến, luôn mồm xin lỗi.
Nửa năm không thấy, Mộc Dao nay đã có phần biến hóa, dáng người càng thêm lung linh tinh tế, eo nhỏ được buộc lại chưa đủ một vòng tay, gương mặt như phù dung, đôi mắt linh động chớp chớp.
Có thể nói nàng từ nữ hiệp giang hồ lắc mình biến thành tiểu tú nữ mềm mại thướt tha.
Bất quá, từ biểu lộ khó chịu đó mà nhìn, có thể thấy được nàng rất không quen.
Đệch, sao nàng lại ở đây?!
Giang Bắc Nhiên cảm nhận được dưới hông đau xót, bấy giờ cũng đoán được tám chín phần mười nguyên nhân.
"Quy củ dạy ngươi vài ngày trước, quên rồi? Nắm nắm cái gì? Bỏ tay ra".
Ân Giang Hồng nghiêm nghị nói.
Mộc Dao nghe xong thì vội buông lỏng hai tay nắm váy, như cung nữ đứng thẳng người, lòng bàn tay hướng dưới đất, đặt trước bụng.
"Chân thì sao?"
Mộc Dao đầu tiên là trừng mắt nhìn Giang Bắc Nhiên, tiếp đó khuất nhục lùi chân trái về sau nửa bước, hai vai bằng nhau, nhún người.
Lúc này Ân Giang Hồng mới hài lòng gật đầu, nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Bắc Nhiên a, nha đầu nhà ta quá mức ngang bướng, ta biết trong số các đệ tử tuổi, lòng dạ ngươi sâu nhất, cho nên muốn để nàng đi theo bên cạnh ngươi học tập một ít, xem như bản tôn thiếu ngươi một phần nhân tình."
Con mẹ nó !
Ân Giang Hồng đã nói tới đây, Giang Bắc Nhiên cự tuyệt kiểu gì nữa? Này căn bản là ép hắn nhận rồi còn gì nữa.
Học hỏi chỉ là nói nhảm, để đệ tử chính phía là hoàng đế, ma giáo tất nhiên cũng sẽ nhét người vào, cơ mà nhét con hàng ngốc nghếch này vào làm gì?
Vì không muốn con hàng ngốc nghếch suốt ngày nhìn mình bằng ánh mắt 'Không được nhìn, nhìn nữa ta giết ngươi', Giang Bắc Nhiên suy tư một lát mới chắp tay nói với Ân Giang Hồng.
"Ân giáo chủ, trẫm thấy Mộc tiểu thư là không yêu hồng trang yêu vũ khí, để nàng tiến cung sợ thật đáng tiếc cho kỳ tài tu luyện. Trẫm nhớ Cửu Nhật huynh tinh thông thi từ, từ Anh Kiệt Hội, trẫm thấy hắn lòng ôm chí lớn. Bằng không để hắn tiến cung đi, trẫm phong hắn làm đại quan nhất phẩm, cùng quản lý Thịnh quốc, ngài thấy thế nào?"
Nghe thế, Mộc Dao thầm vỗ tay, cảm giác như gặp được tri kỷ dâng lên trong lòng, lập tức cảm thấy Giang Bắc Nhiên mi thanh mục tú hơn nhiều.
Ân Giang Hồng nghe xong thì nhìn Giang Bắc Nhiên bằng ánh mắt kỳ quái, cảm thấy đoạn đối thoại này có hơi quen, cơ mà nghĩ lại cũng thấy bình thường.
Lần trước, khi hắn muốn tác hợp cặp đôi này, từng cố ý để Giang Bắc Nhiên và Mộc Dao cùng nhau điều tra Hoàng bang, nhưng không ngờ Giang Bắc Nhiên chỉ dùng vẻn vẹn ba ngày đã giải quyết xong, khiến hắn chỉ có thể dẫn Mộc Dao trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận