Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 949: Sư Huynh Vạn Tuế !

Nghe Liễu Tử Câm kể xong, Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Ừm, ta đã biết, ngươi dẫn Phương Thu Dao tới đây đi."
Liễu Tử Câm nghe xong thì ngây ra một lúc, nàng vốn tưởng sau khi sư huynh nghe xong, tối thiểu cũng phải suy nghĩ một chút mới có cách giải quyết, nhưng dựa vào nét mặt của sư huynh, tựa hồ đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này.
Đương nhiên, cũng có thể sư huynh muốn gặp Thu Dao để hỏi kỹ hơn một chút.
Cũng không biết vì sao, Liễu Tử Câm vẫn cảm thấy khả năng trước vẫn lớn hơn.
Bởi vì nàng cảm thấy thế gian này không có bất kỳ chuyện gì có thể làm khó sư huynh.
Thấy Liễu Tử Câm đứng ngẩn người tại chỗ, Giang Bắc Nhiên cau mày nói:
"Đi đi, còn đứng đó thất thần làm gì."
Nghe xong, một loại cảm giác tê dại vọt từ bàn chân lên tới đỉnh đầu, khiến nàng nổi da gà toàn thân.
'Đúng... Chính là cảm giác này, đây chính là cảm giác ta vẫn luôn chờ.' Dù việc gặp lại sư huynh khiến Liễu Tử Câm hết sức cao hứng nhưng nàng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Bây giờ sư huynh nói thế, cảm giác trống trải kia rốt cục cũng không còn nữa.
Liễu Tử Câm hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn thở gấp mà nói:
"Vâng, ta lập tức đi ngay."
Thấy Tử Câm bước nhanh rời đi, ba tỷ muội Ngu gia cũng lập tức đi theo, chỉ mỗi Ngu Quy Thủy nhịn không được liên tiếp nhìn lại. Kỳ thật nàng rất muốn nói chuyện với sư huynh, thế nhưng hiện tại chuyện của Thu Dao tỷ quan trọng hơn, cho nên chỉ có thể nhìn hắn một lần cuối rồi cùng nhau xuống núi.
Đại khái sau thời gian nửa nén hương, Phương Thu Dao đã đi theo đám Liễu Tử Câm tới sau núi.
Vừa thấy được sư huynh đã lâu không gặp, Phương Thu Dao lập tức khẩn trương hơn. Rõ ràng nàng vẫn luôn muốn liều mạng mạnh hơn để báo đáp cho ân cứu mạng của sư huynh vào hôm đó, nhưng bây giờ ân cứu mạng còn chưa báo lại đến nhờ vả sư huynh.
"Qua đây."
Vào lúc Phương Thu Dao đang luống cuống tay chân thì thanh âm không chút cảm xúc nào của Giang Bắc Nhiên truyền vào tai nàng.
Phương Thu Dao theo bản năng lập tức vâng một tiếng. Sau đó dưới cái nhìn của đám Liễu Tử Câm, cứng nhắc đi tới trước mặt sư huynh.
"Ta đã nghe kể rồi, có một chuyện muốn hỏi ngươi một chút."
Phương Thu Dao điều chỉnh khí tức rồi đáp:
"Xin... . xin sư... Sư huynh hỏi."
“Theo những gì Liễu Tử Câm nói, dường như Tuân gia rất có hứng thú với Đại Thừa Bí Thủy, mà ngươi không muốn gả, vì sao không kêu cha ngươi tìm lý do trực tiếp đưa Đại Thừa Bí Thủy cho Tuân gia đi."
"Cha ta từng nói nói nguyện ý đưa Đại Thừa Bí Thủy cho Tuân gia để xem như thành ý, nhưng....."
"Bọn họ không chịu?"
"Ừm."
Phương Thu Dao gật gật đầu:
"Tuân Toánh từng khẩu xuất cuồng ngôn nói đồ hắn muốn, người... Người hắn cũng muốn."
'Phách lối như vậy? Quả nhiên sau khi vạch mặt thì không thèm giả bộ nữa ư.’ Bất quá nghĩ cũng đúng, đây mới là phú nhị đại chứ. Chẳng lẽ còn trông cậy người ta mãi làm thiểm cẩu? Vậy thì thân phận Phương Thu Dao phải đủ cao mới được a.
Đương nhiên, phú nhị đại có thú vui làm thiểm cẩu cũng không ít.
Giang Bắc Nhiên từng thấy qua không ít ở Quy Tâm tông, chỉ có thể nói mỗi người đều có sự lựa chọn riêng.
Nếu Tuân Toánh đã chọn làm kẻ ác thì cứ để hắn hiểu được cái gì gọi là ác nhân tự có ác nhân trị.
"Vậy dễ thôi, đã như vậy, ngươi kêu cha ngươi đưa Đại Thừa Bí Thủy cho ta. Chuyện này ta sẽ giúp các ngươi giải quyết. Yên tâm, ta và bọn hắn không giống nhau, ta chỉ cần vật, không cần người."
Tuy nghe được sư huynh nói sẽ giúp mình giải quyết chuyện này, Phương Thu Dao rất vui, nhưng nghe xong câu cuối thì trong lòng lại khó chịu hơn gấp vạn lần.
'Sao lại không cần người... hơn nữa còn nhấn mạnh làm gì, làm như người ta muốn gả cho sư huynh lắm không bằng.’ Nhưng loại oán trách này chỉ lóe lên một chốc, Phương Thu Dao nghĩ tới chướng khí khiến Phương phủ mù mịt mấy tháng nay rốt cục cũng được giải quyết thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Vì nàng tin, sư huynh nói được sẽ làm được!
"Đa tạ sư huynh!"
Phương Thu Dao bỗng cảm thấy lần nữa ngập tràn hy vọng, bái Giang Bắc Nhiên một cái thật sâu.
"Hôm nay cứ vậy trước đi, chờ làm xong chuyện ta sẽ dùng hạc giấy thông báo cho các ngươi. Linh Đang, đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì quay người rời khỏi hồ hoa sen.
Phương Thu Dao nhìn xem Hạ Linh Đang theo sát sư huynh rời đi, đầu tiên Phương Thu Dao không cầm được mà hâm mộ, sau đó mới kích động nhảy cỡn lên nói:
"Sư huynh vạn tuế!"
Liễu Tử Câm thấy Phương Thu Dao đã lấy lại sinh khí cũng không nhịn được hô lên:
"Sư huynh vạn tuế!"
Sau khi sư huynh khuất dạng rồi, Phương Thu Dao lập tức ôm chầm lấy Liễu Tử Câm:
"Cám ơn ngươi, Tử Câm tỷ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận