Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 817: Lên Đảo

Thi Gia Mộ nhịn không được cười ra tiếng, nàng càng cười càng to. Cuối cùng chỉ khi mọi người trong đại sảnh đổ dồn ánh mắt về phía mình, nàng mới mở miệng nói:
"Đại thúc, chúng ta nhất định sẽ không chút thương tổn nhẹ nhàng đoạt giải nhất ! Chờ đến khi đoạt giải nhất xong, ta sẽ..."
"Im miệng!"
Nghe Thi Gia Mộ sắp nói ra mấy câu ‘nói trước bước không qua’, Giang Bắc Nhiên lập tức quát.
Thi Gia Mộ bị hù sợ, không biết vì sao đại thúc đội nhiên quát nàng, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút ủy khuất.
Vào lúc nàng đang muốn trách móc đại thúc hai câu thì cảm thấy hai mắt tối sầm lại.
Thi Gia Mộ vừa muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra liền thấy tất cả mọi người nhìn về phía Kim Đỉnh đảo.
Thuận theo ánh mắt của mọi người, Thi Gia Mộ thấy được xung quanh Kim Đỉnh đảo xuất hiện mấy chục ‘cánh cửa’. Đúng như trong truyền thuyết, tất cả đều nhìn xuyên vào trong được.
"Là sơn nhạc! Đại thúc, lần này quả nhiên là địa hình sơn nhạc!"
Thi Gia Mộ ngạc nhiên hô.
Căn cứ theo suy đoán trước đó của nàng, lần này địa hình có xác suất xuất hiện cao nhất chính là sơn nhạc. Hiện tại phát hiện đoán đúng, Thi Gia Mộ lập tức cao hứng nhảy cẫng lên.
'Quả nhiên là truyền tống a...' Sau khi dò xét mấy cánh cửa bằng tinh thần lực, Giang Bắc Nhiên phát hiện tinh thần lực của mình căn bản không cách nào đi xuyên qua đó được, tựa như bị chặn lại vậy.
Việc này đúng như Giang Bắc Nhiên đã đoán, đây là truyền tống trận.
"Đội một tập hợp."
Nghe được mệnh lệnh của Giang Bắc Nhiên, 14 người còn lại như đã tập thành phản xạ có điều kiện, lập tức vâng một tiếng rồi đứng phía sau hắn.
Chờ đứng vững rồi, bọn hắn cùng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về những đội đang tiến vào đảo.
Những người không cần vào đảo thầm mừng, nhưng nghĩ lại thì có chút thất lại.
Nếu họ thật sự được giải nhất chắc chắn được thưởng nhiều tới mức ấm no cả đời, việc làm công hiện tại sao so sánh được, khả năng cao nhất phi trùng thiên.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, kết quả cũng đã có, họ chỉ có thể dùng câu 'Bọn hắn chưa chắc có thể còn sống trở về.' để dỗ dành chính mình.
Giang Bắc Nhiên lấy một cái mũ rơm từ trong Càn Khôn giới ra đội lên.
"Bắc Nhiên, các ngươi đang làm gì vậy?”
Trong đám người, Thi Hoằng Phương quen thuộc với Giang Bắc Nhiên nhất bèn hỏi.
Giờ phút này, toàn bộ thành viên trong tiểu đội của Giang Bắc Nhiên đều mặc áo choàng, đội mũ rơm, che bản thân kín mít.
"Ngụy trang."
Giang Bắc Nhiên trả lời xong thì quay đầu nhìn về phía Thi Dương Hi đang đi đến.
"Ngụy trang?"
Thi Hoằng Phương có chút không hiểu, tiếp đó dùng thần thức dò xét thì hiểu ra ý Giang Bắc Nhiên là gì.
'Tiểu tử này có thật nhiều thứ kỳ kỳ quái quái.' Dưới lớp áo choàng, Thi Hoằng Phương phát hiện 15 người này đều chỉ có khí tức Huyền Sư, giống nhau như đúc đều là Huyền Sư ngũ giai.
Có thể nói là tương đối dọa người, dưới tình huống không biết tu vi đám Giang Bắc Nhiên, người bình thường thật sự chẳng dám ra tay với đội ngũ này. Ai biết người núp dưới áo choàng đến tột cùng có tu vi thế nào chứ.
Thi Dương Hi cũng phát hiện được điểm này, bèn nhìn về phía Giang Bắc Nhiên rồi hỏi.
"Ngươi là đang lo lắng đi vào sẽ bị người đánh lén à."
"Thi tộc trưởng anh minh."
Giang Bắc Nhiên thật sự nghĩ như thế. Dưới tình huống bình thường, không thể thông qua huyền thức điều tra tu vi đối phương, nhưng ai biết mấy người có công pháp hoặc bảo vật đặc thù gì nhìn ra được tu vi họ.
Nếu đối thủ biết trong số họ chỉ có hai Huyền Vương sẽ rất dễ bị để mắt tới.
Thay vì thế, còn không bằng bọn hắn chủ động "để lộ" tu vi.
Trực tiếp viết trên mặt mấy chữ chúng ta đều là Huyền Sư, có bản lĩnh thì đến đánh chúng ta đi đồ đần.
Dưới tình huống này, người khác sẽ nghĩ họ có âm mưu gì đó, từ đó không dám tới gần.
"Làm không tệ, đi theo ta."
Giang Bắc Nhiên đi theo Thi Dương Hi, tiểu đội của họ theo tiểu đội của các gia tộc khác lần lượt tiến vào Kim Đỉnh đảo.
Trình tự vào đảo cũng không phức tạp, sẽ có người đứng trước cửa đếm số, kiểm tra tín vật của từng nhà rồi cho đủ số người đi qua.
Kiểm tra xong tín vật của Thi gia, người giữ cửa đếm đủ nhân số thì gật đầu nói.
"Đi vào đi."
"Hô..."
Sắp lên đảo, Thi Gia Mộ đột nhiên cảm thấy khẩn trương, nàng thở dài một hơi, quay về sau nói với Thi Dương Hi:
"Ông ngoại! Chúng ta nhất định sẽ thắng!"
"Ừm."
Thi Dương Hi nhìn nàng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, nói:
"Đừng để chết người."
"Được."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, sau đó một chân bước vào cổng truyền tống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận