Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 884: Trở Thành Người Như Giang Đại Sư

Trong nháy mắt, Kế Tử Thạch không chút cố kỵ thân phận cao thấp, không ngừng gắp thịt gà, bộ đáng dù hôm nay có chết cũng phải chết là ma no.
Thấy thế, Giang Bắc Nhiên mỉm cười, mặc kệ thế nào đi nữa, có người điên cuồng ăn đồ ăn mình làm ra luôn là chuyện khiến người ta vô cùng vui vẻ.
Dù Kế Tử Thạch ăn không được bao nhiêu gà tê cay nhưng ăn được không ít cơm thịt khô và đậu hũ ma bà, hương vị khiến hắn như bị nghiện, ăn một miếng liền muốn ăn thêm miếng nữa.
"Ta... để ta rửa chén."
Nhìn bát đũa được ‘chùi’ sạch sẽ vô cùng, Kế Tử Thạch có chút ngượng ngùng nói ra.
"Không vội."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu, hỏi:
"Tới tìm ta có chuyện gì?"
Lúc này Kế Tử Thạch mới nhớ tới chính sự.
Thế là hắn lập tức ngồi thẳng người, nghĩ một hồi lại đứng dậy thi lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Lần này ta tới là để cảm tạ Giang đại sư ngài, khôi thủ Bích Tiêu hội là một sự đột phá của ta, tràng chủ ban cho ta rất nhiều phần thường.
"Chúc mừng."
Kế Tử Thạch lần nữa thi lễ với Giang Bắc Nhiên, nói tiếp:
“Về sau Giang đại sư có chuyện cần ta làm, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Giang Bắc Nhiên đánh giá Kế Tử Thạch một chút, đột nhiên nghĩ tới việc chiêu con hàng này làm tiểu đệ.
Trước đây không lâu, hắn còn suy nghĩ có nên để đám tiểu đệ của mình gia nhập vào hội huyền nghệ không, vì muốn trở thành cao tầng của hội huyền nghệ, chắc chắn cần đặt trọng tâm vào việc luyện tập huyền nghệ.
Mà Giang Bắc Nhiên cũng không thể giải thích cho họ quá nhiều về nhiệm vụ, bằng không chỉ sợ họ dù phân thân cũng khó mà làm xong.
Trong lúc nhất thời, Giang Bắc Nhiên có chút xoắn xuýt, hơn nữa số lượng đệ tử của hắn cũng không đủ nhiều.
Vì thế, Kế Tử Thạch tới đây vào thời điểm này có thể nói là vô cùng phù hợp.
Trước đó, lúc còn ở Kim Đỉnh đảo Giang Bắc Nhiên từng cảm thấy dùng những nhân tài có thiên phú tầm bảo này dùng rất tốt. Cách xa tám trăm dặm cũng có thể khóa chặt vị trí bảo vật một cách vô cùng chính xác, khiến dù là hắn cũng không khỏi hâm mộ.
Nhưng không đến mức khiến Giang Bắc Nhiên trực tiếp nghĩ tới chuyện thu họ làm tiểu đệ, mãi cho tới lúc này.
Giang Bắc Nhiên cúi đầu suy nghĩ một lát, lần nữa nhìn về phía Kế Tử Thạch rồi hỏi:
“Mơ ước của ngươi là gì?"
Kế Tử Thạch bị hỏi bất thình lình có phần sững sờ, sau nửa ngày mới đáp:
"Ta... Ta muốn trở thành người như Giang đại sư vậy."
"Vậy ngươi cảm thấy ta là hạng người gì?"
"Đại nhân vật gặp được vấn đề gì cũng có thể thong dong xử lý. Dù ta tự biết bản thân không thể toàn trí toàn năng như Giang đại sư nhưng ta vẫn hy vọng trong lĩnh vực luyện đan có thể trở thành sự tồn tại như ngài.
"Vậy ngươi tính vì điều này mà bỏ ra cái gì?"
"Ta sẽ cố gắng học tập thật, cố gắng gia tăng trình độ luyện đan của bản thân."
"Chỉ như vậy?"
"Cái này..."
Kế Tử Thạch bị hỏi mà có chút sửng sốt, chẳng lẽ như vậy không đúng sao?
"Nếu chỉ thế ngươi có thể trở thành một Luyện Đan sư không tệ, nhưng nếu ngươi muốn leo tới đỉnh phong thì còn thiếu rất nhiều, ngươi nhất định phải bỏ ra nhiều hơn chứ không chỉ là cố gắng.”
Nghe Giang đại sư chỉ đường cho hắn, Kế Tử Thạch lập tức cung kính chắp tay hành lễ nói:
"Vẫn xin Giang đại sư chỉ giáo."
"Ngươi đi trên con đường dược sư này được bao lâu rồi?"
"Sáu năm có thừa."
"Vậy ngươi vào Thi gia được bao lâu rồi?"
"Ta vào Thi gia rồi mới bước lên con đường này."
"Vậy liền đúng, dù tài nguyên Thi gia phong phú nhưng không có nghĩa cái gì cũng có. Chỉ có ra ngoài du lịch, thay đổi góc độ mới có thể phát hiện thế giới vốn dĩ khác hoàn toàn với trước giờ ngươi thấy."
"Du lịch..."
Kế Tử Thạch trầm mặc, toàn bộ kiến thức luyện đan của hắn thật sự đều đến từ Thi gia, tiếp tục như vậy mà nói, hình như rất khó có thể toàn năng toàn trí như Giang đại sư.
"Tiểu nhân ngu dốt, vẫn xin Giang đại sư dạy ta biết cụ thể nên làm như thế nào."
"Nếu ngươi thật sự có lòng tiến thủ, ta có thể giúp ngươi một tay."
Nghe Giang đại sư nói xong, Kế Tử Thạch lập tức mở to hai mắt, trực tiếp quỳ xuống đất hành lễ:
"Khẩn cầu đại sư giúp ta."
Giang Bắc Nhiên nâng Kế Tử Thạch từ dưới đất lên, nhìn hắn rồi nói:
"Ta cảm nhận được thành ý của ngươi, trở về đi, chẳng mấy chốc nữa sẽ có người tới nói cho ngươi bước tiếp theo nên làm gì."
"Đa tạ Giang đại sư!"
Kế Tử Thạch không chút mập mờ nào, trực tiếp dập đầu ba lần.
Ý của hắn rất đơn giản, hắn được một vị nhân vật truyền kỳ như Giang Bắc Nhiên trợ giúp, mặc kệ vì nguyên nhân gì, hắn cũng phải biểu hiện đủ thành ý để nắm chắc cơ hội này.
"Đi thôi."
"Vâng, tại hạ cáo từ."
Kế Tử Thạch đứng dậy, bái Giang Bắc Nhiên thật sâu, sau đó mới quay người rời đi.
Nhìn thân ảnh rời đi của Kế Tử Thạch, Thi Phượng Lan nháy mắt hai lần, sau đó quay đầu lại hỏi:
"Tiểu Bắc Nhiên, hôm nay điểm tâm ăn gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận