Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 990: Bồi Tội (2)

Không thể không nói, động tác này thật sự cần kỹ thuật cao, người bình thường không làm được.
"Cha, ngài nhận trà đi."
Trong lúc mọi người đều đơ người ra thì Phương Thu Dao tiến lên một bước, nói với cha mình.
Nghe được nữ nhi nói thế, Phương Niệm Bạch lập tức mở to hai mắt nhìn.
'Chẳng lẽ cao nhân trong miệng Dao nhi là có thật! ?' Phương Niệm Bạch thật sự không ngờ tới chuyện này, làm sao mà nữ nhi nhà hắn quen được một vị cao nhân có thể khiến Tuân gia tới đây tạ tội một cách hèn mọn thế này chứ.
Tuân Ngũ Cô thấy Phương Thu Dao lên tiếng liền đoán được nàng chính là nhân vật chính của chuyện này.
Thế là hắn mỉm cười hỏi:
"Vị này hẳn là Phương Thu Dao, Phương cô nương đúng không?"
Phương Thu Dao nghe xong thì lễ phép chắp tay với Tuân Ngũ Cô một cái:
"Vãn bối hữu lễ."
Mặc dù Phương Thu Dao vô cùng chán ghét Tuân gia Nhị công tử nhưng dù sao người ta cũng có bối cảnh Huyền Tôn chống lên, nếu nàng làm quá phận, chỉ sợ sẽ mang tới phiền phức cho sư huynh.
Đây là chuyện nàng tuyệt đối sẽ không làm.
Cho nên, hiện tại việc nàng cần phải làm là tranh thủ thời gian kết thúc chuyện này, sau đó không cần buồn nôn vì phải gặp tên Tuân gia Nhị công tử này.
Thấy Phương Thu Dao chắp tay đáp lễ, Tuân Ngũ Cô lập tức cười nói:
"Phương cô nương quả nhiên dung mạo khuynh thành, đẹp như tiên nữ trong tranh."
Nói xong, hắn đánh cái bốp vào đầu Tuân Toánh:
"Tuyệt sắc giai nhân như thế há để ngươi thèm nhỏ dãi! ? Đồ hỗn trướng!"
Đối mặt với giáo huấn của tộc trưởng, tất nhiên Tuân Toánh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, hắn dập đầu xuống đất hô:
"Tộc trưởng dạy phải, là ta cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng."
Lúc này Phương Niệm Bạch cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn nhận lấy trà trong tay Tuân Toánh:
“Nếu Dao nhi đã kêu ta uống ly trà này của ngươi, vậy hôm nay ta sẽ uống.”
Phương Niệm Bạch kinh doanh nhiều năm, cũng là người hiểu chuyện, hắn biết quyền quyết định mọi chuyện bây giờ đã rơi vào trong tay nữ nhi nhà mình, cho nên mọi chuyện tiếp theo hắn chỉ cần thuận theo tâm ý con bé là được.
Lúc này, tộc nhân Phương gia lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao Tuân Toánh ngang ngược càn rỡ thế nào họ đều thấy qua rồi. Hiện tại lại như chó nhà có tang tới xin lỗi họ, việc này mang tới cho họ trùng kích thật sự quá lớn.
Nhưng lúc này, mọi người cũng hiểu cao nhân mà Phương Thu Dao nhắc tới thật sự tồn tại, hơn nữa còn là sự tồn tại cao cao tại thượng mà họ không cách nào tưởng tượng được.
Lúc trước, vì sao họ lại sợ Tuân gia như thế? Chẳng phải do đối phương có Huyền Tôn làm chỗ dựa sao.
Dù chỉ là một gia tộc nhỏ phụ thuộc thì vẫn đại diện cho Huyền Tôn. Ở Thịnh quốc, dù ngươi có bản lãnh thông thiên đi nữa cũng đừng hòng đắc tội nổi với Huyền Tôn.
"Việc này..."
Phương Thiên Thần há to miệng, nhìn về phía phương Văn Diệu nói:
"Muội muội nàng... Đến cùng quen biết được cao nhân nhà ai mà có thể khiến Tuân gia e ngại đến vậy! ?"
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây, nếu ta biết tiểu muội nhận biết loại cao nhân nào thì vừa rồi còn làm trò mất mặt như vậy sao?"
"Chuyện lạ... Thật sự là chuyện lạ."
Nhìn Phương Niệm Bạch uống trà xin lỗi của Tuân Toánh xong thì nỗi lo trong lòng Tuân Ngũ Cô mới giảm bớt. Đồng thời, cũng lấy một tờ giấy từ trong ngực, đưa cho Phương Niệm Bạch:
"Phương tộc trưởng, ta nghe nói nhà các ngươi làm buôn bán dược liệu nên đã mang tới chủng và mầm tốt tới cho các ngươi. Đây là danh sách, ngài xem thử đi.”
Phương Niệm Bạch nhìn nữ nhi nhà mình một chút, thấy con bé gật đùa mới vươn tay nhận lấy.
'Ngút Thiên Diệp, Phù Cừ hoa, Phượng Tiên Thảo...' Nhìn từng cái tên trong danh sách, Phương Niên Bạch thấy đáy lòng run run.
Tất cả đều là tài bảo có thể bán với giá trên trời cả a! Hơn nữa không phải trên trời là vàng bạc thôi đây, mà còn là linh thạch nữa!
"Cái này thực sự có chút quý giá quá rồi."
Mặc dù vừa rồi Phương Niệm Bạch cảm thấy sẽ chiều theo ý nữ nhi xử lý chuyện này, thế nhưng sức nặng của hai bản danh sách này đã hù tới hắn.
"Ai!"
Tuân Ngũ Cô khoát khoát tay:
"Chỉ là chút tâm ý nho nhỏ thôi, vẫn xin Phương tộc trưởng nhận lấy, bằng không ban đêm ta không an tâm mà ngủ được mất."
"Cái này... Vậy được rồi."
Phương Niệm Bạch nhận lấy danh sách, Tuân Ngũ Cô lại lấy hai Càn Khôn giới ra, đưa cho đối phương:
"Trong này là một chút hoa hoa thảo thảo nhà chúng ta bồi dưỡng. Hy vọng Phương tộc trưởng sẽ ưa. Do đi vội nên không mang theo nhiều, về rồi ta sẽ sai hạ nhân đưa thêm.”
Dù Phương Niệm Bạch không biết hoa hoa thảo thảo trong miệng Tuân Ngũ Cô là gì nhưng giá trị hẳn cũng chẳng thấp.
Thế là hắn lần nữa trưng cầu ý kiến của nữ nhi, nhận lấy hai Càn Khôn giới.
"Phương tộc trưởng quả nhiên làm người sảng khoái!"
Phương Niệm Bạch chắp tay một cái, tiếp tục nói với Tuân Ngũ Cô:
"Vừa rồi những thứ kia đều là lễ gặp mặt, đây mới là lễ tạ tội thật sự hôm nay, mong ngài nhận lấy cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận