Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 192: Ta Thua Sao?

"Thế nào?"
Quan Thập An ở bên cạnh mở miệng hỏi thăm.
"Chính phái các ngươi vẫn có kỳ tài a, người đánh cờ cùng Cửu Nhật con ta tên gì?”
Không chờ Quan Thập An kịp mở miệng, Lục Dận Long ngồi bên cạnh cách đó không xa mở miệng:
"Giang Bắc Nhiên là đệ tử Quy Tâm tông của ta."
"Nhân tài a, nhưng ta không cảm nhận được tí tu vi gì trên người hắn a, giấu sâu như vậy? Quy Tâm tông các ngươi còn loại công pháp? Lợi hại a."
Là một Huyền Tông, hắn đã dùng huyền thức điều tra Giang Bắc Nhiên, kết quả lại khiến hắn có chút giật mình.
Lục Dận Long nghe xong liền đáp:
"Ân giáo chủ hiểu lầm, Bắc Nhiên không tu luyện công pháp ẩn tàng khí tức gì cả, tu vi của hắn chỉ là Luyện Khí ngũ giai mà thôi."
"Cái gì! ?"
Ân Giang Hồng kinh ngạc:
"Tiểu tử này thông minh như vậy lại không có thiên phú tu luyện?”
"Khiến ngươi chê cười rồi."
"Ha ha ha ha! Đúng là đệ tử hiếm thấy, có ý tứ, có ý tứ!"
Trong lương đình, Mộc Cửu Nhật đã sớm không còn phong độ thong dong như lúc vừa mới bắt đầu, giờ phút này, cây quạt trong tay bị hắn bóp tới có phần biến dạng rồi.
"Bảy chấp... Không, để ta suy nghĩ một chút."
"Không vội, Mộc huynh có thể từ từ cân nhắc."
"Hô... Hô..."
Chỉ trong chốc lát, trong đầu Mộc Cửu Nhật đã xuất hiện trên trăm loại giải pháp, nhưng không như nhau, tất cả đều là tử cục! Việc này khiến hắn kìm lòng không được bắt đầu thở hồng hộc.
"Ta thua? Không thể nào... Ta sao có thể thua được."
Mộc Cửu Nhật vừa nghĩ vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhưng như vậy cũng chẳng được gì, hắn vẫn không nghĩ ra bất kỳ cách nào cả.
Trên khán đài, dù các đệ tử nghe không hiểu cờ, nhưng nhìn bầu không khí liền hiểu. Giờ phút này, Mộc Cửu Nhật ngồi trong lương đình cau mày, quạt xếp trong tay cơ hồ bị uốn cong, mồ hôi trên trán cũng không ngừng chảy xuống.
Ở một bên khác, Giang Bắc Nhiên lại khí định thần nhàn.
"Chẳng lẽ đệ tử kia sắp thắng! ?"
"Thật hay giả vậy! ? Thực sự có người có thể thắng được quái vật kia?"
"Ngươi dáng vẻ Mộc Cửu Nhật đi, rõ ràng không chịu nổi a."
...
Nghe tiếng nghị luận từ phía sau, Mộc Dao vận huyền khí lớn tiếng quát:
"Lăn tăn cái gì! Cửu Nhật ca sao có thể thua! Còn nhao nhao nữa ta giết các ngươi!"
Hai ngày này, hung danh của Mộc Dao cũng được lan truyền rộng rãi, đám đệ tử bị nàng quát chỉ đành ngậm miệng lại.
Nhưng vẫn có người nàng không quản được.
Các đệ tử chính phái vừa sợ hãi thán phục vừa nói:
"Người kêu cái gì? Ngươi thuộc tông nào?"
"Khục!"
Ngô Thanh Sách ho nhẹ một tiếng, làm đệ tử đứng đầu Quy Tâm tông, hắn cảm thấy lúc này mình không ra mặt thì có hơi kỳ.
Tiếng ho nhẹ khiến những người khác chú ý, Ngô Thanh Sách đáp:
“Kia là đệ tử Quy Tâm tông của ta. Tên là Giang Bắc Nhiên, các nhớ cho kĩ, Bất Bại Kim Thân của Mộc Cửu Nhật có lẽ sẽ bị Quy Tâm tông của ta công phá trong hôm nay."
"Ai nói Cửu Nhật ca sẽ thua! Tên họ Ngô kia! Ngươi có tin ta xé nát miệng của ngươi ra không!"
Dù cách một quảng trường, nhưng Mộc Dao vẫn nghe được những gì Ngô Thanh Sách nói, nàng lập tức đứng lên quát.
Bấy giờ Ngô Thanh Sách cũng chẳng chút yếu thế, vừa rồi hắn còn lo sẽ bị sư huynh la nên không phản bác. Mà bây giờ có cơ hội quang minh chính đại vuốt mông sư huynh, hắn sao có thể bỏ qua được!
Thế là hắn cũng đứng lên vận khởi huyền khí mà quát:
"Ta cũng chỉ nói có thể thôi, Mộc cô nương không cần kích động như vậy."
"Trò cười! Cửu Nhật huynh sẽ thất bại?"
"Là người sẽ có thua, không ai có thể vĩnh viễn bất bại."
Nói xong câu đó, Ngô Thanh Sách yên lặng nói thầm trong lòng, ngoại trừ sư huynh.
"Ngươi còn dám nói. Được, hiện tại ta liền tới xé nát cái miệng của ngươi!"
Mộc Dao nói xong thì dưới chân phát lực, đánh thẳng về hướng Ngô Thanh Sách.
"Đánh tốt lắm! Dù sao lát nữa cũng phải đánh với ngươi, sớm chút cũng không sao."
Ngô Thanh Sách nói xong thì muốn rút Vạn Quân ra.
"Hồ nháo!"
Trong lúc hai người chuẩn bị đánh nhau, Lục Dận Long cùng Ân Giang Hồng đồng thời hô.
Mộc Dao không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mỗi cha mình. Nghe do nghiêm túc quát, Mộc Dao cũng chỉ đành thu kiếm, đáp xuống đất.
Hít sâu một hơi, Mộc Dao cầm kiếm chỉ về phía Ngô Thanh Sách:
"Ngươi chờ đi! Đợi lát nữa tỷ thí, ta cho ngươi đẹp mắt!"
"Câu nói ta trả lại ngươi! Còn kèm một câu, hôm nay ngươi thua chắc.”
"Được! Hy vọng lát nữa lên đài ngươi vẫn có thể mạnh miệng như vậy."
Mộc Dao nói xong thì ngồi về chỗ cũ, chỉ là khuôn mặt nhỏ vẫn đầy vẻ tức giận, ánh mắt không ngừng lia về phía Ân Giang Hồng, như muốn hỏi vì sao cha lại ngăn mình.
Nhưng Ân Giang Hồng chỉ trừng nàng một chút, muốn nàng yên tĩnh lại.
Lục Dận Long ngồi bên cạnh dùng ánh mắt thập phần trân trọng nhìn Ngô Thanh Sách, trong lòng thầm cảm khái: Thật giống y đúc khi ta còn trẻ. Được, thua trận không thể thua khí thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận