Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 959: Lá Phiếu Cuối Cùng

Huống chi Ân Giang Hồng cũng hiểu rõ bản thân có năng lực thế nào, ngay cả Thịnh quốc hắn cũng không thể quản lý được thì nói chi tới cả toàn bộ đại lục.
Nhưng Giang Bắc Nhiên thì khác, hắn có dã tâm, có năng lực.
Ít nhất cho tới nay, Ân Giang Hồng cảm thấy hắn vẫn chưa thực hiện được lý tưởng của mình.
Cho nên, hắn quyết tâm thử một lần, xem thử người trẻ tuổi trước mắt này liệu có thực hiện được mộng tưởng của hắn không, vì thế Ân Giang Hồng quyết định cho đi một phiếu của mình.
Mà ba người đang trầm tư còn lại đều nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.
Quý Thanh Lâm nói thẳng:
"Sư phụ, ta tận tình khuyên bảo ngài mấy chục năm, kêu ngài ủng hộ lý tưởng của ta, để ta cùng ngài tạo ra Thịnh quốc hoàn toàn mới, nhưng từ trước tới nay ngài đều chẳng thèm ngó tới, hiện tại vậy mà ngài lại giúp đỡ một tên ngoài ngoài! ?"
Ân Giang Hồng nghe xong thì mở hai mắt ra, nhìn Quý Thanh Lâm rồi nói:
"Vi sư không tìm thấy hy vọng thành công từ chỗ ngươi."
"Ầm!"
Quý Thanh Lâm vỗ bàn đứng lên:
"Vì sao!"
Sau đó chỉ hướng Giang Bắc Nhiên nói:
"Chẳng lẽ hắn có thể! ?"
"Tối thiểu nhất vi sư cảm thấy hắn là người có thể thay đổi thế dạo này."
"Tốt!"
Quý Thanh Lâm đột nhiên quát lớn một tiếng, nhìn chăm chú Giang Bắc Nhiên:
"Ta! Giáo chủ Quý Thanh Lâm của Lôi Ưng giáo Lan Châu! Cho ngươi một phiếu! Không vì cái gì khác, ta chỉ muốn nhìn xem người sư phụ ta nhận định đến cùng mạnh hơn ta ở chỗ này! Hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng!"
Một phiếu bất thình lình của Quý Thanh Lâm khiến Giang Bắc Nhiên khá là bất ngờ. Hắn vốn tưởng bản thân cần ra sức thêm mới thuyết phục được cho Quý Thanh Lâm, nhưng hắn không ngờ lại dễ thuyết phục như vậy.
'Quan hệ của đôi thầy trò này... Thật sự loạn tới không thể loạn hơn.’ Nhìn thấy ngay cả Quý Thanh Lâm cũng chọn cao nhân làm người đại diện của Thịnh quốc, Mạnh Tư Bội cũng có chút luống cuống.
Đến bây giờ nàng thậm chí còn chẳng biết tên đầy đủ của Giang Bắc Nhiên là gì, chỉ biết là Bắc Nhiên do Ân giáo chủ gọi.
'Bắc Nhiên... tên nghe thật hay a, không đúng không đúng, bây giờ không phải là thời điểm nghĩ tới cái này a.' Mạnh Tư Bội lắc đầu, mở miệng nói:
"Ta chỉ thay thế Vạn tông chủ tới tham gia hội nghị, chuyện trọng đại như thế ta cần trở về thương lượng lại mới trả lời được."
Mạnh Tư Bội vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên lập tức nhảy ra hai lựa chọn.
Lựa chọn một:
"Đương nhiên, xin Mạnh giáo chủ cứ tự nhiên."
Ban thưởng: Hương Cẩm Bảo Thư , Địa cấp hạ phẩm.
Lựa chọn hai:
"Ngươi là ba tuổi tiểu hài sao?"
Ban thưởng: Cộng một điểm cơ sở kỹ nghệ ngẫu nhiên 'Ừ... dựa vào lựa chọn này, nếu Mạnh Tư Bội quay về, khả năng cao mọi chuyện sẽ dần phức tạp hơn.’ Lựa chọn hai, Giang Bắc Nhiên trừng mắt nói với nàng:
"Ngươi là ba tuổi tiểu hài sao?"
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm xảo thủ.
Lời này khiến tất cả mọi người không khỏi ngây ra một lúc, ngay cả Quý Thanh Lâm cũng không khỏi ngơ ngác.
Khẩu khí hai người này rõ ràng là nhận biết nhau, mà trong hai người, Giang Bắc Nhiên rõ ràng là người bề trên.
Lần này Quý Thanh Lâm không khỏi tự giễu, hắn vốn tưởng bản thân là người có thể khiến Thịnh quốc ngày càng đi lên, nhưng ai ngờ trong địa bàn của mình lại xuất hiện một ngoan nhân thế này.
'Buồn cười, buồn cười a...' Mà Hoắc Hồng Phi thì cười. Trong hành động hủy diệt Lương quốc, Mạnh tông chủ này có công lớn nhất, nếu nói nàng có công đầu cũng chẳng sai.
Từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã biết ‘nháo kịch’ ở Nguyệt Nha cốc là do Giang đại ca an bài, bằng không sao Huyền Hoàng lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.
Cho nên hiện tại khi Giang Bắc Nhiên nói với Mạnh Tư Bội bằng giọng điệu này, hắn không có chút ngoài ý muốn nào.
Vì hắn đã biết đối phương vốn là thủ hạ của Mạnh Tư Bội.
Mạnh Tư Bội là người trong cuộc, bị mắng thì toàn thân rung lên, vô cùng ủy khuất.
"Ta..."
Không đợi Mạnh Tư Bội nói tiếp, Giang Bắc Nhiên trực tiếp đánh gãy lời nàng:
"Ngươi cảm thấy vì sao Vạn tông chủ cho ngươi làm đại biểu tớ đây?”
Mạnh Tư Bội:
"Ta..."
"Việc này chứng tỏ hắn tin ngươi, cũng muốn vun trồng ngươi. Đã thế, quyết định của ngươi cũng là quyết định của hắn, bằng không ngươi nghĩ vì sao hắn để ngươi làm đại biểu cho mình?"
"Ta... Ta..."
Dưới sự răn dạy của Giang Bắc Nhiên, Mạnh Tư Bội đang loạn trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Vào lúc nàng tính từ bỏ, không nghĩ nữa thì nhớ tới câu nói ở huyện động khi ấy.
“Dùng việc tru diệt yêu thú làm cái cớ để thỏa mãn lòng tham của mình, ngươi thì tốt hơn yêu thú bao nhiêu."
"Xem lại lương tâm của mình đi! Đến cùng ngươi là tới giết yêu thú hay đến đoạt Khải Linh khoáng!"
“Cả thế giới chỉ mỗi ta tỉnh, mọi người nghĩ ta điên nhưng tục khách thế gian làm sao hiểu được?”
Mấy câu nói này vẫn luôn như tảng đá đè nặng trong lòng nàng, khiến nàng thay đổi cực lớn.
Chẳng phải nàng đã tự hứa sẽ không dùng cặp mắt của thế gian để quan sát mọi thứ sao.
Cuối cùng nàng cũng phát hiện ra, cao nhân càng thâm sâu hơn nàng tưởng, cũng có thể khiến người ta tỉnh ngộ.
Trong nháy mắt, Mạnh Tư Bội đã lấy lại suy nghĩ.
Giang Bắc Nhiên vẫn luôn nghiêm nghị, nay mở miệng nói:
"Ta nguyện ý cho ngươi một phiếu."
Một phiếu này không phải nàng thay tông chủ quyết định mà là chính nàng ra quyết định. Sau đó nàng sẽ trở về thuyết phục tông chủ, nếu là không thuyết phục được, vậy trách nhiệm này nàng sẽ gánh.
Năm phiếu.
Năm trong sáu người có quyền lực cao nhất Thịnh quốc đều đã bỏ phiếu cho Giang Bắc Nhiên.
Chỉ còn mỗi Thai Anh Tung là như không có cảm giác tồn tại.
Có thể nói, hắn là người ngơ ngác nhất trong sáu người.
Vì trong mắt hắn, Giang Bắc Nhiên là một tiểu đệ tử vô cùng thông minh, cũng là một hoàng đế cực kỳ ưu tú.
Nhưng dù là thân phận nào trong hai thân phận này đi nữa thì nó đều vô cùng thấp kém. Bây giờ đột nhiên lại lật bàn đăng tràng, kỳ quái hơn là cả năm người kia đều chấp thuận!
Dường như trừ Quý Thanh Lâm không biết gì ra thì những người khác đều biết Giang Bắc Nhiên là người có năng lực hơn người thế nào.
'A... Dường như ta và tông chủ cũng không có gì khác biệt.' Giờ khắc này, Thai Anh Tung cảm thấy bản thân phải chịu đả kích cực lớn, hắn tự nhận mình là người đứng đầu chính phái Phong Châu, cũng tự nhận mình là người quản lý tốt nhất trong hết thảy các châu nhưng hiện tại thì hay rồi, Thịnh quốc hay dưới mí mắt hắn ‘thay trời’ mà hắn lại chẳng biết gì.
Cơ mà hắn cũng chả có thời gian xấu hổ, bây giờ năm người khác đã đưa ra lựa chọn, dù đứng trên lập trường gì hắn cũng phải tỏ thái độ.
Thai Anh Tung trầm tư một lát rồi lên tiếng:
"Bắc Nhiên... Hay nói hiện tại ta không còn tư cách gọi ngươi như vậy nữa?”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì mỉm cười nói:
"Thai tả tướng nói đùa rồi, đương nhiên ngài có thể gọi ta như thế.”
Thấy dáng tươi cười của Giang Bắc Nhiên, Thai Anh Tung thở phào nhẹ nhõm, dường như Giang Bắc Nhiên uống rượu ăn thịt, tâm tình về tương lai Thịnh quốc với hắn vẫn chưa thay đổi.
"Trước khi bỏ phiếu, ta có vài lời muốn hỏi, không biết có được không?"
"Đương nhiên, Thai tả tướng cứ hỏi, ta sẽ tận lực cho ngươi một câu trả lời hài lòng."
"Được."
Thai Anh Tung gật gật đầu, đứng lên nói:
"Ngươi nói xem, người đại diện Thịnh quốc có ý nghĩa gì?”
‘Câu hỏi hay.’ Theo Giang Bắc Nhiên, Thai Anh Tung là người duy nhất đủ tỉnh toán trong số tất cả mọi người, cùng là người đưa ra câu hỏi đi vào trọng điểm nhất.
"Đơn giản mà nói, ta sẽ là người phát triển hướng đi tương lai của Thịnh quốc, các vị đang ngồi ở đây sẽ chấp hành. Nếu có chuyện gì cần tiếp thu ý kiến quần chúng, ta vẫn có một phiếu quyết định, cũng có một phiếu phủ định.”
Quý Thanh Lâm nghe xong thì trực tiếp chen vào:
"Vậy mà nói cái gì tiếp thu ý kiến quần chúng? Ngươi trực tiếp quyết định luôn cho rồi.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì mỉm cười đáp:
"Ngươi có thể dùng ngôn ngữ để thuyết phục ta, để ta ủng hộ quyết sách của ngươi."
"Ta phải nhìn sắc mặt của ngươi để làm việc?"
"Đúng thế."
Giang Bắc Nhiên gật đầu nói.
"Được, ta đã hiểu."
Giang Bắc Nhiên thấy Quý Thanh Lâm phối hợp như thế cũng vô cùng vui mừng, lần nữa nói với Thai Anh Tung.
"Thai tả tướng còn vấn đề gì khác không?"
Trầm tư một lát, Thai Anh Tung hỏi tới vấn đề thứ hai.
“Để ngươi làm người đại diện Thịnh quốc có phải muốn chúng ta thần phục ngươi?"
"Không."
Giang Bắc Nhiên lập tức lắc đầu:
"Chúng ta là quan hệ bình đẳng, bình thường ta sẽ không can thiệp tới chuyện quản lý tông môn của các vị, cũng không ép các vị làm gì khác, chức trách của ta chỉ là điều hành tài nguyên phong châu, cũng điều đình mâu thuẫn giữa các vị.”
'Không phải thần phục?' Trong lúc nhất thời Quý Thanh Lâm mới dễ chịu hơn một chút.
Hành động vừa rồi của hắn ít nhiều dựa vào cảm tính, nghĩ tới bản thân sắp bị một mao đầu tiểu tử sai bảo thì có phần không thoải mái.
Nhưng bây giờ nghe được đối phương xác nhận là quan hệ bình đẳng, dù chỉ là nói miệng nhưng trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận