Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 318: Rời Đi

“Đừng lấy cái cớ này để thỏa mãn lòng tham của mình, ngươi tưởng làm người thì hay lắm hả!”
“Chính vì loại người suốt ngày vươn cờ hiệu là nhân loại, róc da lọc xương yêu thú, khiến hoàn cảnh sinh tồn của chúng ngày một thu hiệp mới dẫn tới tình trạng không thể không phản kháng."
"Người có mẹ sinh, dị thú cũng có cha có mẹ, ngươi giết cha mẹ người ta còn không cho con người ta báo thù?”
"Phía bên Cẩm Ninh trấn nghe đồn có yêu thú tấn công đội xe, sao ngươi không tới đó tru diệt đi. Ở Ninh Hà thôn, đồng ruộng bị dị thú tập kích sao ngươi không qua đó bắt! A, người ta đang yên ổn ở trong ổ của mình, chẳng làm có vẹo gì thì ngươi giết tới cửa. Ngươi tự hỏi lương tâm của mình đi, đến cùng là ngươi tru sát Yêu thú hay muốn đoạt Khải Linh khoáng của người ta!"
Mạnh Tư Bội bị Giang Bắc Nhiên giáo dục một trận thì có chút ngơ ngác, tam quan bị trùng kích nặng nề.
Nàng vẫn luôn tự xưng là chính nghĩa, là mẫu mực trong chính phái.
Nhưng giờ khắc này, nàng không khỏi để tay lên ngực tự hỏi.
Dị thú đều đáng chết sao? Nàng giết Cổ Điêu này đến tột cùng là vì tru yêu... hay vì nó trông coi Khải Linh khoáng...
Cuối cùng nàng cũng có đáp án, nàng tới là vì Khải Linh khoáng.
Vì ngày thường nghe qua nhiều chuyện về Yêu thú, đa phần đều chỉ xem như gió thoáng mây bay, nhưng vài ngày trước khi có đồng môn nói với nàng ở Ngũ Đà sơn này phát hiện một quặng Khải Linh khoáng nàng cần, chỉ là có đại yêu thủ hộ mà thôi.
Thế là nàng lập tức hăng hái xông tới giết yêu đoạt bảo.
Bây giờ nàng bị Giang Bắc Nhiên mắng cho tỉnh người, mới phát hiện bản thân thật sự là tới để giết yêu đoạt bảo a...
"Giết yêu đoạt bảo..."
Mạnh Tư Bội nhẹ giọng nỉ non.
Nỉ non xong, Mạnh Tư Bội hít sâu một hơi, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Nhưng trên đời này mọi người đều nói người và yêu không thể cùng tồn tại, trăm ngàn năm qua..."
Nghe thế, Giang Bắc Nhiên xoay người, hai tay thả lỏng, dùng giọng nói hùng hậu:
"Cả thế gian này chắc chỉ có ta độc thanh, mọi người đều say chỉ có ta tỉnh, từ khi nào chuyện mọi đều nhận định lại thành chân lý rồi?”
Nghe được mấy câu này, Mạnh Tư Bội bỗng cảm thấy phía sau lưng nam nhân có một cỗ khí bàng bạc phát ra.
Đúng vậy a, nếu ngay cả chút điểm này ta cũng không giác ngộ, sao có thể được gọi là cường giả, ấy là đừng nói chi trở thành thiên hạ đệ nhất!'.
Cao nhân... Cao nhân a!
Giờ khắc này, Mạnh Tư Bội không cách nào nhìn thấu tu vi Giang Bắc Nhiên, vì thế đã nhận định hắn còn mạnh hơn cả Tông chủ.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm cờ vây.
A? Phục rồi?
Giang Bắc Nhiên dù biết đưa lưng về phía đối phương có lực sát thương rất lớn, nhưng không ngờ lại lợi hại như thế, ban đầu hắn chỉ muốn đóng kịch chút thôi. Muốn dùng triết lý các loại thông não con hàng này một chút.
Ặc, quá yếu.
Mặt khác, Diệp Phàm dựa vào tâm pháp cùng Khí Huyết Đan đã khôi phục như cũ, nay chậm rãi đứng lên, rón rén đi vào hang động bên cạnh.
Vừa rồi trong lúc hắn khôi phục nghe được hang động bên cạnh có động tĩnh, xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên muốn tới xem là chuyện gì xảy ra.
Đó là... tiên nhân! ?
Thấy tiên nhân đứng chắp tay, bễ nghễ thiên hạ, Diệp Phàm ngây ngẩn cả người, không rõ vì sao tiên nhân lâu không gặp nay xuất hiện ở đây.
Sau một khắc, một thanh âm uyển chuyển vang lên.
"Hôm nay nghe lời tiên sinh nói như thể hồ quán đỉnh, không biết tôn tính đại danh cao nhân là gì?"
Lúc này Diệp Phàm mới nương theo âm thanh mà thấy được Mạnh Tư Bội đang tĩnh tọa trên mặt đất.
Cái kia... Đó là... Mạnh phó tông chủ! ?
Diệp Phàm kinh ngạc, Mạnh Tư Bội - Hoàng Tiên của Tứ Phương tông! ?
Làm tiểu bối của tứ đại gia tộc, kiến thức của Diệp Phàm không ít, tối thiểu hắn cũng biết các đại nhân vật nổi danh trong bản địa, vị Hoàng Tiên - Mạnh Tư Bội này là người mạnh thứ hai trong Tứ Phương tông xếp đầu Lan Châu.
Trong lúc Diệp Phàm đang đứng đực người ra, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói.
"Ngươi và ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần biết tên, nếu ngươi đã nghĩ thông thì rời đi đi."
Mạnh Tư Bội còn muốn nói nhiều nhưng chẳng biết tại sao, bóng lưng của khiến nàng có áp lực cực lớn.
Thế là nàng chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
"Hôm nay, tiên sinh nói như vậy khiến ta nhận ra nhiều điều, hy vọng ngày sau sẽ có cơ hội nghe tiên sinh dạy bảo.”
Mạnh Tư Bội nói xong thì rời đi, dù cổ độc triệt để phong bế huyền khí của nàng nhưng chưa tới mức không đi được.
Cổ Điêu thấy Mạnh Tư Bội rời đi thì ngây ngẩn cả người, dù nó nghe không hiểu nam tử trước mắt nói gì với ác bà nương, nhưng đối phương vậy mà thật sự có thể đuổi ác bà nương kia đi và bảo vệ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận