Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 394: Ngôn Linh

Thấy Giang Bắc Nhiên trả lời dứt khoát, Ân Giang Hồng hài lòng nhẹ gật đầu, tiếp lấy lộ ra nụ cười nam nhân đều hiểu:
"Nếu ngươi có thể hỏi ra, những tiểu công chúa này sẽ giữ lại cho ngươi. Lúc trước Quan tông chủ đã đồng ý cho ngươi một kiện pháp bảo, việc này bản thân sẽ nhắc nhở hắn.” Giang Bắc Nhiên cũng không quá để ý, chắp tay nói:
"Trẫm còn có một chuyện không hiểu, muốn mời Ân giáo chủ giải đáp."
"Chuyện gì?"
Tiếp đó, Giang Bắc Nhiên kể ra mâu thuẫn giữa triều đình cùng tông môn.
"A ! ngươi nói chuyện này hả."
Ân Giang Hồng gật đầu:
"Lão đầu Quan Thập An thật quá ngu xuẩn, ngươi cũng biết đó. Nhưng kỳ thật trước kia hắn còn ngu hơn, dù cái gì cũng không biết nhưng cực có thiên phú trên mặt tu luyện. Cơ hồ cả đời hắn chỉ biết tu luyện, cho nên tầm mắt hạn hẹp, trừ tu luyện ra, hắn đúng là một tên đần.” "Chuyện này bản tôn sẽ thay ngươi nghĩ một ít biện pháp, có tin ta sẽ thông báo cho ngươi."
"Đa tạ Ân giáo chủ!"
Biết mình không cần hao tổn tâm trí về phía Quan Thập An, Giang Bắc Nhiên vui vẻ hơn không ít, không khỏi cảm thấy giao lưu với vị giáo chủ này cũng ổn phết.
Nói xong chính sự, Ân Giang Hồng cũng không có ở lại lâu, nói với Giang Bắc Nhiên vài câu không nhẹ không nặng rồi phá không rời đi.
Giang Bắc Nhiên quay người trở lại thư phòng, hắn vừa ngồi lên long ỷ, Khổng Thiên Thiên liền cầm quả quýt chạy tới nói:
"Hoàng thượng, nô tỳ lột quýt cho ngài nè."
Giang Bắc Nhiên nào có tâm tư ăn cái này, hắn thuận miệng nói:
"Ăn dùm trẫm đi."
"Nô tỳ tuân chỉ."
Khổng Thiên Thiên cũng nghiêm túc nghe theo, trực tiếp ăn quít, vừa nhai vừa nghĩ linh tinh:
"Không ngọt như vừa rồi a..."
Giang Bắc Nhiên nhịn không được trợn trắng mắt, đột nhiên nhớ ngôn linh, phù hợp với vài trừng phạt nhỏ.
Giang Bắc Nhiên nhìn Khổng Thiên Thiên ăn quít, nhỏ giọng nói:
"Quả quýt này đắng."
Một giây sau, Khổng Thiên Thiên bỗng nhiên nhíu mày, nhè quít ra, le lưỡi nói:
"Hoàng thượng... Quả quýt này hỏng rồi."
Vậy mà dùng được rồi.
Câu vừa rồi của Giang Bắc Nhiên không phải khiến quả quít đắng mà là muốn Khổng Thiên Thiên cảm thấy quít đắng, vậy mà lại có hiệu quả a.
Thấy Khổng Thiên Thiên cau mày, Giang Bắc Nhiên nhìn quả quít:
"Trẫm thấy đâu sao, ngươi từ từ xem.” Khổng Thiên Thiên nghe xong, khuôn mặt nhỏ ủy khuất:
"Hoàng thượng, quả quýt này thật sự rất khổ, nô tỳ không dám lừa ngài."
"Trẫm lệnh ngươi ăn tiếp, còn cần trẫm lặp lại à."
"Ô..."
Khổng Thiên Thiên ủy khuất quệt miệng, tiếp tục ăn quít.
"Quả quýt cay."
Giang Bắc Nhiên vừa nói xong, Khổng Thiên Thiên nhăn mặt, không phun ra mà nuốt xuống, kinh ngạc nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng, hoàng thượng, quả quýt này thật thần kỳ a! Múi vừa rồi lại cay!” Lời này vừa ra, những người khác khiếp sợ nhìn sang.
Quả quýt sao có thể cay! Khổng Thiên Thiên mà nói linh tinh, đây chính là tội khi quân.
Đến lúc này, Giang Bắc Nhiên đã xác định được tác dụng của ngôn linh, chỉ không biết mức độ nặng nhẹ của nó ra sao thôi.
Để thử, Giang Bắc Nhiên trực tiếp nhìn ra ngoài cửa nói nhỏ:
"Trời mưa."
Nhưng qua hồi lâu cũng chẳng thấy gì.
Tiếp đó, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía khung cửa:
"Ngã xuống."
Lần này, Giang Bắc Nhiên vừa dứt lời, cánh cửa phịch một cái nằm đơ dưới đất.
Trong thư phòng, hoạn quan cùng cung nữ giật nảy mình, vội vàng nhao nhao chạy tới quỳ xuống trước mặt Giang Bắc Nhiên.
"Bệ hạ, nô tài sẽ tìm thợ mộc sửa lại!” Giang Bắc Nhiên khoát khoát tay, trả lời:
"Không cần, tìm người đến gắn cánh cửa lại là được.” "Tuân chỉ."
Vương Thủ Quý nói xong lập tức lui ra ngoài tìm người sửa cửa.
Rất tốt, đối với vật chết rất hữu dụng, ngôn linh này mạnh hơn ta tưởng nhiều.
Thí nghiệm xong về đối tượng ngôn linh, hắn bắt đầu thử tới chất lượng. Mộc Dao có tu vi cao nhất trong phòng, bây giờ nàng đã đang chuẩn bị trùng kích Đại Huyền Sư, tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất.
"Ợ hơi."
"Nấc!"
Mộc Dao đang đọc sách đột nhiên nấc lên một cái, có chút kỳ quái dùng tay vỗ ngực, rất nhanh lại nấc thêm cái nữa.
Giang Bắc Nhiên:
"Dừng."
Trong nháy mắt, Mộc Dao đã ngừng ợ.
Một chút cũng đủ để tạo thành hiệu quả với Đại Huyền Sư, không tệ.
Bất quá chỉ là ợ hơi thôi, Giang Bắc Nhiên chuẩn bị gia tăng cường độ, thế là hắn nhìn Mộc Dao, ngoắc nàng tới nói:
"Mộc Dao, tới đây."
Mộc Dao nghe vậy thì kinh ngạc đi tới.
Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Ngươi cảm thấy Khổng Thiên Thiên là dạng sư muội gì."
Hỏi xong, Giang Bắc Nhiên lại gằn giọng:
"Nói thật."
Dù Mộc Dao thấy kỳ quái, vì sao Giang Bắc Nhiên tự nhiên hỏi vậy, nhưng sau đó nàng nhìn Khổng Thiên Thiên đang nghiên cứu quả quýt:
"Thiên Thiên là tiểu sư muội ta thương yêu nhất a, đáng yêu lại thông minh."
Khổng Thiên Thiên nghe xong lập tức cảm động:
"Sư tỷ..."
Không dùng được à...
Nghe được hai chữ thông minh, Giang Bắc Nhiên liền xác định ngôn linh không thể cưỡng ép Mộc Dao nói thật.
Bất quá thí nghiệm này vẫn chưa đủ, thế là Giang Bắc Nhiên nghĩ một lát:
"Thiên Thiên, cho Mộc Dao ăn một quả quýt."
"Tuân chỉ."
Mặc dù thấy kỳ quái nhưng Khổng Thiên Thiên vẫn đút quít cho Mộc Dao.
Giang Bắc Nhiên thấy Mộc Dao ăn quýt thì hỏi:
"Ngọt không?"
Sau đó thấp giọng nói:
"Nói láo."
"Rất ngọt a."
Mộc Dao đáp.
Quả nhiên không được... Không thể điều khiển tư tưởng? Nhưng cải biến khứu giác theo một nghĩa nào đó không phải là thao túng tư tưởng sao? Đến ngôn ngữ cũng không được? Giới hạn thật kỳ quái.
Nghe sư tỷ nói quả quýt ngọt, Mộc Dao kinh ngạc nói:
"Ồ! ? Sư tỷ không thấy có vị gì kỳ quái à?” "Không có."
Mộc Dao lắc đầu.
"Kỳ quái."
Khổng Thiên Thiên nói xong thì ăn thêm múi quít nữa.
"Nói láo."
Nếu vô dụng với Mộc Dao, Giang Bắc Nhiên liền thử lại lần nữa với Khổng Thiên Thiên.
"Oa, múi này thật ngọt."
Khổng Thiên Thiên kinh hỉ nói, sau đó ăn sạch.
"Quả quýt chua."
Bấy giờ, Khổng Thiên Thiên nhăn mặt, cứ như vô cùng khó chịu.
"Thật chua a! ! !"
Khổng Thiên Thiên kêu thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận