Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 781: Dạy Học

Bắt đầu từ nửa tháng trước, rốt cục nàng cũng không chịu nổi sự tra tấn vì đọc chẳng hiểu gì, vì thế đã chủ động tìm Giang Bắc Nhiên, nói nàng không cách nào tự học cả.
Giang Bắc Nhiên cũng rất trực tiếp, bảo rằng nếu cái này nàng không tự học được, chứng tỏ nàng không thích hợp để học trận pháp.
Thế nhưng Cao Lan Văn vô cùng không phục, nàng kín đáo đưa Giang Bắc Nhiên chút ‘học phí’, thỉnh cầu hắn tự dạy nàng.
Giang Bắc Nhiên thấy ‘học phí’ là Vô Hoa Huyền Ngọc cùng ba loại ngọc thượng phẩm có trên Kỳ Trân Phổ thì biết làm sao nữa?
Cái gọi là hữu giáo vô loại, có ngọc hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hắn muốn khiêu chiến, xem thử bản thân có thích hợp làm lão sư không kia kìa.
Bây giờ đã qua nửa tháng, Cao Lan Văn cũng nhận ra..... trận pháp thật sự rất khó học.
So với luyện ngọc nàng giỏi bẩm sinh thì trong trận pháp, nàng thật sự không tìm được kẽ hở nào chui vào, căn bản chẳng biết học thế nào mới tốt.
Mà nàng cũng không thấy Giang đại sư dạy tệ, nàng còn cảm thấy đối phương thật sự rất dụng tâm, rất nhiều kiến thức nàng không hiểu, sau khi được Giang đại sư lý giải đều thông thuận cả.
Ví dụ như hắn giải thích cho nàng nghe về Cửu Cung Bát Quái chẳng hạn.
Cơ mà nếu ban đầu còn có thể hiểu được thì càng về sau, nàng càng cảm thấy mọi thứ phức tạp hơn.
'Đây là ba, đây là chín... Đây là tang theo cấp số cộng ư... Đến cùng ta nên tính thế nào đây?'.
Ý nghĩ như vậy thường xuyên xuất hiện ở trong não Cao Lan Văn.
Khác với Giang đại sư có tính kiên nhẫn đặc biệt tốt, Cao Lan Văn tin, về phương diện luyện ngọc, nếu có người học chậm như nàng, nàng đã sớm cho họ đi làm việc khổ sai, vì đối phương thật sự không thích hợp cho luyện ngọc a.
Nhưng Giang Bắc Nhiên chưa bao giờ làm vậy với nàng. Ngữ khí khi giảng bài vô cùng bình thản, phảng phất như không gì có thể khiến hắn động lòng.
Bình tĩnh như biển cả vậy.
Nhưng Cao Lan Văn lại cảm thấy nếu Giang Bắc Nhiên không mắng nàng còn khiến nàng khó chịu hơn, bởi vì từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ thấy biểu lộ của người khác về mình vĩnh viễn là sợ hãi và thán phục.
Sợ hãi thán phục dung mạo nàng thật tốt, sợ hãi thán phục thiên phú nàng cũng quá tốt, tóm lại chưa có ai giống như Giang Bắc Nhiên, giống như...
Hắn nhìn nàng chỉ như nhìn người bình thường mà thôi.
Điều này không ngừng đạp đổ sự tự tôn và cao ngạo của Cao Lan Văn.
"Đại sư! Ngươi đánh ta đi!"
Nắm chặt hai tay, Cao Lan Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hô lên.
Đối với đột nhiên yêu cầu kỳ quái bất thình lình của Cao Lan Văn, Giang Bắc Nhiên có chút ngơ ngác.
Bất quá chỉ sau một lát hắn đã đáp lại:
"Không đánh, trận pháp học là học được, không học được ta có đánh ngươi cũng vô dụng thôi.”
"Ta..."
Nhìn Cao Lan Văn có biểu lộ vô cùng thất lộ, Giang Bắc Nhiên suy nghĩ lại một chút về học phí của nàng... A không đúng, Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một chút về việc khiêu chiến năng lực dạy học, hắn lại cầm bút lên, vừa viết vừa nói.
"Tân là cửu, nhâm là bát, quý là Thất, Đinh là Lục, Bính làm ngũ, Ất là tứ, Giáp Dần quý tại Thất cung, Ất Mão ở tứ cung, Quý Hợi lại quay về Thất cung."
Dừng bút lại, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Cao Lan Văn rồi nói:
"Hiện tại có phải bố cục là vậy không?"
Cao Lan Văn thở phào nhẹ nhõm, nhìn một lần rồi đáp theo suy nghĩ của mình.
"Tốt."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu:
"Trận pháp vốn khó có thể học một lần là xong, thiên phú của ngươi không kém, chỉ cần kiên nhẫn hơn, nhất định sẽ có một ngày đạt được thành tựu, tiếp tục đi."
'Hắn... Khen ta rồi?'.
Cao Lan Văn nhìn Giang Bắc Nhiên, nháy mắt hai lần, có chút khó tưởng tượng nổi nam nhân này cũng có lúc sẽ khen ngợi người ta.
"Đọc sách đi, đừng nhìn ta nữa."
"Vâng."
Cao Lan Văn vội cúi đầu xuống, cảm thấy ngực có chút xao động, một loại cảm xúc vui vẻ nào đó bỗng khó có thể ức chế, không ngừng tuôn trào ra ngoài.
Việc này khiến Cao Lan Văn có chút không hiểu, rõ ràng trước giờ có vô số người dùng những từ ngữ hoa lệ trau chuốt khích lệ nàng, nhưng nàng chưa từng rung động.
Vậy mà hiện tại Giang đại sư chỉ mới khen nàng có một câu, lại khiến nàng... khiến nàng muốn nhảy cẫng hoan hô một phen.
"Bắc Nhiên lão đệ! Bắc Nhiên lão đệ!"
Vào lúc Cao Lan Văn cố đè nén tâm tình của mình thì dưới lầu đột nhiên truyền tiếng kêu dồn dập.
Cao Lan Văn cau mày, rõ ràng nàng đã nói với Lục Dương Vũ lúc này đừng tới quấy rầy, sao lại tới rồi.
Giang Bắc Nhiên biết nếu hắn không đáp lời, Lục Dương Vũ sẽ mãi đứng hô:
"Đại ca tìm ta chuyện gì?"
"Chuyện tốt a! Ta có một bằng hữu cũ vừa tới, có thứ tốt lắm. Ta là đại ca đương nhiên sẽ không quên ngươi, cho nên mới tới gọi ngươi."
"Đa tạ đại ca, chốc lát nữa ta tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận