Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 819: Ba Người Tầm Bảo (2)

Hắn đã gần như ‘thuần hóa’ được những đội viên này, cũng dạy cho họ khi bị Thi gia hỏi phải trả lời thế nào rồi. Hơn nữa hệ thống cũng không nhắc nhở gì, cho nên chuyện này sẽ ổn thôi.
Chờ ba người mặc Mẫn Nhiên Sáo Trang xong, Giang Bắc Nhiên mới dặn dò:
"Lặp lại lần nữa, không được mất tập trung, nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ!"
Ba người nhìn nhau một cái rồi nghiêm túc gật đầu.
Mẫn Nhiên Sáo Trang không có tác dụng tàng hình hoàn toàn, chỉ khiến ‘cảm giác tồn tại’ của người mặc hạ thấp một cách thấp nhất thôi.
Cho nên, chỉ cần nhìn chằm chằm vào người mặc Mẫn Nhiên Sáo Trang, không rời mắt đi sẽ thấy được đối phương, chỉ khi nào mất tập trung nhìn đi nơi khác, khi bình tĩnh lại sẽ mất mục tiêu ngay.
"Lần đầu ta sẽ đi cùng các ngươi, để các ngươi thích ứng trước, lên đường đi."
Nghe Giang Bắc Nhiên sẽ đi cùng, ba người Kế Tử Thạch thở phào nhẹ nhõm. Dù bọn hắn đã được chứng kiến sự lợi hại của Mẫn Nhiên Sáo Trang nhưng nghĩ tới nơi này Huyền Vương như củ cải đầy đất vẫn khó tránh khỏi có phần sợ sệt.
Nhưng khi nghe Giang Bắc Nhiên chỉ là Luyện Khí ngũ giai cũng nguyện ý đi cùng bọn hắn, cả đám cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Việc này chẳng khác nào tướng quân hô hào trên chiến trường "Các huynh đệ theo ta cùng lên!"
và "Các huynh đệ lên cho ta!"
Câu trước khiến người ta an tâm hơn nhiều.
Chờ ba người chuẩn bị sẵn sàng rồi, Giang Bắc Nhiên mới vẫy vẫy tay với Thi Gia Mộ.
Thi Gia Mộ chỉ chỉ chính mình, hỏi:
"Ta cũng phải đi sao?"
"Chứ sao?"
"A a, tới ngay."
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên dẫn Thi Gia Mộ theo là vì hắn có nguyên tác, nếu không cần động thủ thì tốt nhất nên để người khác ra tay.
Hắn chỉ Luyện Khí ngũ giai "tay trói gà không chặt" mà thôi, vạn nhất đụng phải việc gì cần tốn thể lực thì vẫn cần Thi Gia Mộ tới làm.
"Ta cũng muốn đi! Ta cũng muốn đi!"
Thấy Yêu Yêu Nhi mặc Mẫn Nhiên Sáo Trang mà Tiểu Bắc Nhiên mới làm vào, Thi Phượng Lan lập tức hô.
"Ngươi ở lại giữ nhà."
"Ta..."
"Quyết định vậy đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì dẫn bốn người còn lại rời khỏi sơn động.
"Hừ!"
Thi Phượng Lan lập tức bĩu môi, nhưng nghĩ đến bản thân có tức cũng chẳng được gì, chỉ đành chạy đi cọ ngọc với Liễu Vi Ninh tiếp.
Giang Bắc Nhiên rời khỏi sơn động xong thì hỏi ba người còn lại:
"Đi bên nào?"
"Cái kia!"
Ba người mỗi người chỉ một hướng.
Nghe được ba người đều phát hiện ra chỗ có tài bảo, Giang Bắc Nhiên cũng không biết nên cảm khái năng lực tìm kiếm của họ quá mạnh hay nên cảm khái nơi có thật nhiều đồ tốt nữa.
Nghĩ nơi này là Sơn Nhạc, Giang Bắc Nhiên quyết định đi xem thử phẩm chất khoáng thạch trước, vì thế liền nói với Đinh Nguyên Chính thông hiểu về phương diện này nhất:
"Ngươi dẫn đường đi."
"Vâng."
Đinh Nguyên Chính đáp một tiếng rồi đi về phía tây bắc.
Sau thời gian chừng nửa chén trà, Đinh Nguyên Chính đang cảm thấy may mắn không đụng phải ai thì thấy ba người cười nói đi tới.
Việc này khiến Đinh Nguyên Chính dừng lại trong nháy mắt, một chút cử động nhỏ cũng không dám.
Một lát sau, ba người vừa nói vừa cười đi ngang qua họ, chẳng có ý tứ dừng lại gì cả, cứ như họ là không khí vậy.
‘Bộ y phục này của Giang đại ca... Quả nhiên lợi hại.' Đinh Nguyên Chính thầm cảm khái một câu, lòng tin cũng tăng lên rất nhiều, hắn nhanh chân đi về phía trước.
Kế Tử Thạch và Nghê Quan Ngọc đi theo phía sau cũng thở dài một hơi, cảm thấy bản thân cứ như đang sống ở đảo hoang vậy.
Đi thêm hai dặm đường nữa, Đinh Nguyên Chính nhìn Giang Bắc Nhiên rồi chỉ chỉ xuống dưới.
'Loại thiên phú này dùng rất tốt a.' Đinh Nguyên Chính cách vài dặm là có thể ‘ngửi’ được nơi này có bảo bối tốt, Giang Bắc Nhiên đứng ngay trên bảo bối lại chẳng cảm nhận được gì.
Việc này khiến hắn chỉ có thể cảm khái một câu, mỗi người có một phương diện ưu việt riêng.
Giang Bắc Nhiên gật đầu, trước tiên dùng tinh thần lực tìm tòi xung quanh một chút, phát hiện không có ai mới bắt đầu bố trí đủ loại trận pháp.
Bố trí xong La Vụ trận có tác dụng ẩn tàng cuối cùng, Giang Bắc Nhiên mới nói với Thi Gia Mộ:
“Đào lên đi.”
Thi Gia Mộ gật gật đầu, nhìn về phía Đinh Nguyên Chính hỏi:
"Sâu chừng bao nhiêu?"
“Đào xuống 52 thước là được.”
Nghe Đinh Nguyên Chính nói ra một con số tinh chuẩn, Thi Gia Mộ suy tư một chút rồi đánh một quyền vào trong mặt đất.
Oanh một tiếng, trong nháy mắt mặt đất vỡ ra, cấp tốc xuất hiện một đầu thông đạo thẳng tới lòng đất.
Giang Bắc Nhiên xoay người nhìn xuống phía dưới một chút thì thấy được khối khoáng thạch bị Đinh Nguyên Chính nhìn trúng.
‘Là Tử Sương Thạch...' Giang Bắc Nhiên phát hiện Kim Đỉnh đảo quả nhiên không giống bình thường, bình thường nói tới khoáng thạch cực phẩm đều phải tìm trong quặng mỏ. Ở đây thì tốt rồi, chủ động chôn hẳn một khối xuống dưới đất, cứ như chờ có người tới đào lên vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận