Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 330: Tới Cửa Đòi Người

Dù lúc này hắn đã có nhiều điểm bói toán hơn, lại có thêm pháp bảo Hoàng cấp là Như Ý Thiêm Đồng phụ trợ, cơ mà muốn biết được một đáp án cụ thể vẫn cần thêm trợ giúp.
Giang Bắc Nhiên quăng keo được một quẻ âm dương mới đưa tay cầm thẻ, nhẹ giọng tụng nói.
"Ứng Cảm Huyền Hoàng, thượng y hạ thường, Chấn Ly Khảm Đoái, dực tán giao tướng."
Vừa dứt lời, toàn bộ bụi bay bay trong trận pháp phát ra hào quang chói mắt. Cùng lúc đó, linh cảm của Giang Bắc Nhiên bắt đầu tăng vọt.
Thừa dịp này, Giang Bắc Nhiên bắt đầu nghĩ tới hình đáng Linh Khí Chú.
"Ong!"
Đại não không ngừng run rẩy, Giang Bắc Nhiên thầm hô.
“Hiện!” Nhất thời, trong đầu Giang Bắc Nhiên xuất hiện vô số hình ảnh, cuối cùng hắn quay đầu nhìn về hướng đông.
Thì ra là ở đó...
Giang Bắc Nhiên bỏ thẻ vào lại Như Ý Thiêm Đồng, thu hồi đại trận xong thì bỗng nhảy lên thật cao, phá không mà đi.
Sáng sớm hôm sau, trong Hình Vân đường của Linh Long giáo, một đám người cúi đầu tiến lên báo cáo.
"Báo cáo giáo chủ, La Sát đường... Hôm qua điều tra không có kết quả."
"Báo cáo giáo chủ, Hắc Ưng đường... Hôm qua điều tra không có kết quả."
"Báo cáo giáo chủ..."
"Đủ rồi."
Ân Giang Hồng ngồi trên công đường, mắt ưng nhìn lướt qua tất cả mọi người dưới đường, tiếp đó nhìn về phía Cù Chí Văn hỏi:
"Ngươi thì sao?” Cù Chí Văn nghe đi tới bên cạnh, nói vào lỗ tai Ân Giang Hồng:
"Trước đã mời mấy vị quái sư tới, tạm thời vẫn chưa thu được gì."
Ân Giang Hồng thở dài một hơi, khoát tay:
"Tất cả đi xuống đi, tiếp tục tra."
"Vâng!"
Một đám đường chủ chắp tay với Ân Giang Hồng rồi cung kính kính rời khỏi Hình Vân đường.
"Ầm!"
Chờ tất cả đường chủ đi xa, Ân Giang Hồng một tay đập nát cái bàn bên cạnh.
Ở trước mặt thủ hạ, hắn không thể biểu hiện ra loại cảm xúc vội vàng xao động này. Nếu ngay cả hắn cũng luống cuống thì trong thời kỳ rung chuyển này, người dưới tay hắn sẽ không còn đồng lòng nữa.
Ân Giang Hồng thở dài ra một hơi, mở miệng nói:
"Lục soát nhiều ngày như vậy vẫn không ra manh mối, không bài trừ Dao nhi đã không còn ở Phong Châu, tiếp tục tăng số lượng nhân thủ, tìm ở Lan Châu cùng Vịnh Châu."
"Vâng, ta đã biết."
"Hôm nay ta tới Hình Thương trấn một chuyến, xem thử..."
Ân Giang Hồng vừa nói được phân nửa thì nghe được thanh âm của Vương lan truyền tới từ ngoài cửa.
"Báo cáo giáo chủ, tại hạ có chuyện quan trọng bẩm báo."
"Vào đi."
Vương Lăng vào Hình Vân đường, nhìn thấy đống bột mịn ở chỗ vốn là cái bàn gỗ thì không khỏi nuốt nước miếng một cái, nhưng cuối cùng vẫn lấy một phong thư từ trong ngực ra, hai tay đưa cho Ân Giang Hồng nói:
"Giáo chủ, vệ sĩ nói phong thư này đột nhiên rơi xuống trước mặt họ... . còn có tiếng của đại tiểu thư vang lên.” Ân Giang Hồng nghe xong thì không khỏi hơi nhướng mày, từ xa đã thấy trên phong thư có năm chữ lớn, kính gửi Ân giáo chủ.
Hắn vươn tay trái ra, lá thư tự bay vào trong tay hắn.
Ân Giang Hồng mở phong thư ra, cẩn thận nhìn một lúc rồi hỏi Vương Lăng:
"Người đưa tin đâu."
Vương Lăng cúi đầu lập tức chắp tay nói:
"Hai vệ sĩ đều nói không thấy được người tới, chỉ có phong thư này đột nhiên rơi xuống trước mặt họ. Dù vệ sĩ không rõ lắm nhưng thấy tình hình hiện nay... .” "Cái này không trọng yếu."
Ân Giang Hồng khoát tay:
"Họ nói... Chỉ có thanh âm?"
"Đúng vậy, chỉ có thanh âm."
"Tốt, ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Thấy giáo chủ không tức giận chút nào, Vương Lăng biết trong thư thật sự có tin tức trọng yếu.
Vương Lăng thở dài một hơi, chắp tay nói:
"Vâng."
Chờ Vương Lăng rời đi, Ân Giang Hồng cầm đưa lá thư cho Cù Chí Văn.
"Ngươi xem một chút."
Cù Chí Văn vương hai tay nhận lấy, nhanh chóng xem qua rồi nói:
"Đáng giá thử một lần."
"Ừm, ta cũng thấy vậy, kêu lão ngũ... Được rồi, để ta tự mình đi một chuyến!"
Tập Nguyên trấn, Hồng phủ.
Người Hồng gia đang dùng bữa trưa, Hồng Nhã Tuyên ăn nhưng tâm thần có chút không tập trung.
Hai ngày này, Lâm Dục đại ca không nói gì với nàng, điều này khiến nàng rất bất an.
"Lão gia! Lão gia!"
Trong lúc Hồng Nhã Tuyền đang phát tiết vào bát tần ô thì thanh âm của quản gia dồn dập truyền tới từ bên ngoài.
"Chuyện gì mà hốt hoảng, không ra thể thống gì."
Hồng Ngụy Đào, Hồng gia chi chủ ngồi tại chủ vị mở miệng nói.
Quản gia cũng không lo được bị giáo huấn, tiếp tục hô:
"Lão gia, bên ngoài có một nam nhân tự xưng là giáo chủ Linh Long giáo của Phong Châu tới, khí thế của hắn rất đáng sợ, ta..."
"Ân Giang Hồng! ?"
Hồng Ngụy Đào nghiêm mặt nói.
"Đúng! Chính là Ân Giang Hồng! Hắn... Hắn nói hắn có việc muốn tìm ngài."
Lần này, toàn bộ tộc nhân của Hồng gia đều như phát nổ.
"Ma đầu Ân Giang Hồng của Phong Châu! ?"
"Loại nhân vật này tự thân đưa tới cửa khẳng định tới tìm phiền phức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận