Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 402: Rảnh

Việc này khiến Lịch Phục Thành có chút hoảng hồn, hắn sử dụng tất cả vốn liếng muốn phá giải đại trận nơi này này, nhưng cuối cùng lại phát hiện ngay cả chút đầu mối hắn cũng chẳng tìm được.
Ra không được thì sao bây giờ? Lịch Phục Thành suy nghĩ, nhớ tới mấy cuốn sách trận pháp trong sơn động, có lẽ trong sách có cách phá giải trận pháp này.
Cứ thế hai năm trôi qua.
Một hôm, Lịch Phục Thành tỉnh lại thì thấy mình đang ngủ trên đồng cỏ, vốn trước đó hắn đang ở sơn động mà. Lịch Phục Thành phát hiện xung quanh toàn là ngựa, trên trời mây nhẹ bay cùng mặt trời màu cam khiến hắn không khỏi hoảng hốt.
Lịch Phục Thành rời khỏi tiểu thế giới thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức tìm đám Đường Thính Song cùng Chu Quy Xán, muốn giải thích vì sao mình biến mất lâu như vậy.
Nhưng khi hắn trở lại điểm tụ tập, câu đầu tiên Đường Thính Song nói lại khiến hắn ngây ngẩn cả người.
"Sư huynh, hôm nay ngươi về sớm vậy."
"Sớm?"
Lịch Phục Thành ngơ ngác, rõ ràng hắn ở nơi đó hai năm? Sao mọi chuyện vẫn như cũ?!
Nói tới đây, Giang Bắc Nhiên cũng ngơ ngác theo, dù hắn biết đại trận này nhưng chưa từng thấy, bây giờ dưới lời kể của Lịch Phục Thành, hắn mới biết nguyên thủy đại trận vậy mà đặc thù đến nước này.
"Thời gian trong đó không di động? Không hổ là đãi ngộ cấp bậc nhân vật chính."
"Trâu bò!"
Về sau, dù chuyện của Hoàng bang được giải quyết, những tổ chức như Hoàng bang còn ngàn vạn, cho nên hắn và Chu Quy Xán lần nữa lên đường. Trên đường đi, rất nhiều đệ tử chính phía lẫn ma giáo đều tới tìm họ.
Cứ thế, tổ chức họ ngày càng lớn, cuối cùng được Lịch Phục Thành lập thành Thiên Hạ hội.
Mục tiêu của bọn hắn chỉ có một, đó là nghĩ hết cách đi diệt đi những người tu luyện ức hiếp bách tính kia, vì thành viên của Thiên Hạ hội đến từ các tông môn nên tin tức nhận được rất nhanh, giúp thành viên trong tổ chức trốn được một lần vây quét lớn.
Đùng! Đùng! Đùng!
Nghe xong những gì Lịch Phục Thành gặp qua, Giang Bắc Nhiên nhịn không được vỗ tay ba cái.
"Không ngờ trong một năm nay ngươi lại gặp nhiều chuyện như thế.” "Việc này đều phải đa tạ Vương đại ca, nếu không nhờ có ngươi..."
"Ai!"
Giang Bắc Nhiên khoát tay:
"Đừng nói vậy, đây đều là cơ duyên của ngươi, không liên quan gì đến ta."
"Không, Vương đại ca, cho tới nay ta đều muốn báo đáp ân tình của ngươi, ngươi không chỉ là ân nhân cứu mạng, còn là người thay đổi cuộc đời ta. Sở dĩ ta thành lập Thiên Hạ hội cũng là hy vọng tương lai có thể trợ giúp ngươi một hai, giúp ngài lật đổ càng nhiều tổ chức như Hoàng bang kia!"
... Đứa nhỏ này, xem ra đã nhận định Hoàng bang bị diệt là do ta.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ có nên nói rõ với Lịch Phục Thành không thì con hàng này đột nhiên quỳ xuống:
"Vương đại ca! Xin ngươi nhận chức bang chủ này đi! Ngày sau huynh đệ chúng ta sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó của ngươi!"
Lịch Phục Thành vừa dứt lời, hai lựa chọn nhảy ra.
Quả nhiên... Mặc dù thay đổi hình thức, nhưng trở thành địa ca nhân vật chính vẫn cực kỳ nguy hiểm...
Quả quyết chọn số hai, Giang Bắc Nhiên lên tiếng:
"Đây đều là tâm huyết của ngươi, ngươi làm ban chủ đi. Thiên Hạ hội được lập không sai, hi vọng ngươi có thể không quên sơ tâm, tiếp tục vững vàng."
"Nhưng... ".
Lịch Phục Thành còn đang muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được, ngược lại lên tiếng:
"Dù Vương đại ca không muốn làm bang chủ, nhưng tiểu đệ vẫn là câu nói kia, Thiên Địa hội sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó của ngài. Chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, dù chúng ta xông pha khói lửa cũng không chối từ!"
Vậy cũng có khác gì đại ca đâu? Tuy không chính diện nhưng vẫn khác nào làm đại ca?
Thấy hệ thống không nhảy ra nữa, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói:
"Tùy ngươi vậy."
Lịch Phục Thành nghe thế thì vui mừng chắp tay nói:
"Vâng!"
Nói chính sự xong, Lịch Phục Thành lần nữa ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi:
"Vương đại ca, sao ngài lại làm hoàng đế?"
"Rảnh."
Nhận ra mình hỏi nhảm, Lịch Phục Thành lần nữa thay đổi mạch suy nghĩ, lại hỏi:
"Vương đại ca, bước kế tiếp ngươi dự định làm gì, ngươi cảm thấy vấn đề lớn nhất của Thịnh quốc hiện tại ở đâu?"
"Ngươi còn gọi ta là Vương đại ca chính là vấn đề lớn nhất của Thịnh quốc."
Lịch Phục Thành đầu tiên là sững sờ, lập tức kịp phản ứng:
"Bệ hạ, thảo dân biết sai rồi."
"Người tu luyện không phải thảo dân, khái niệm này không thể nào bị thay đổi, tối thiểu nhất thì trong thời gian ngắn sẽ không."
"Hoàng thượng muốn triều đình có quyền nói chuyện trong giới tu luyện?"
"Không chỉ vậy."
"Tê..."
Lịch Phục Thành hiểu Giang Bắc Nhiên muốn làm gì, gật đầu nói:
"Những tông môn, ma giáo kia xem mình là địa đầu hoàng! Ức hiếp người dân một phương! Nếu hoàng thượng muốn diệt trừ những thế lực này, chúng ta nguyện phục vụ quên mình!"
"Vậy ngươi cảm thấy nên dạng tông môn gì nên bị diệt?"
"Tự nhiên là vì gây họa một phương!"
"Ha ha."
Giang Bắc Nhiên cười, bỗng kéo cần câu, một con cá điên cuồng vẫy đuôi xuất hiện.
Giang Bắc Nhiên gỡ cá ra, chậm rãi nói:
"Trị quốc cũng như câu cá, cần kiên nhẫn. Vấn đề của tông môn phải giải quyết từ căn nguyên. Bằng không dù diệt mười, trăm tông môn thì không lâu sau mọi thứ vẫn quay lại như cũ. Ngươi tính lập cái nào diệt cái đó sao?” “Giải quyết từ căn giải quyết..."
Lịch Phục Thành lặp lại rồi nói:
"Vậy nên làm thế nào?"
"Ta vừa nói rồi."
Giang Bắc Nhiên vung cần câu:
"Kiên nhẫn."
Mặt khác, Mộc Dao đã tìm tới Khổng Thiên Thiên.
"Mau nói! Đến cùng ngươi biết được gì!"
"Ô ô, sư tỷ, ngươi đừng bức ta, ta thật sự không dám nói."
Khổng Thiên Thiên ủy khuất.
"Nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không nói rõ. Ta liền! Ta liền... không dẫn ngươi ra ngoài chơi nữa!"
"Đừng mà ! sư tỷ !"
Khổng Thiên Thiên kéo tay Mộc Dao cầu xin tha thứ.
"Vậy ngươi mau nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì."
Khổng Thiên Thiên thấy ánh mắt kiên định của sư tỷ thì thở dài:
"Bánh hấp đó là lần trước sau khi về tới Phong Châu, tiên sinh đã cho ta."
"Nói bậy! Nếu đơn giản như vậy, sao vừa rồi ngươi không nói!"
Mộc Dao cả giận.
"Bởi... bởi vì, lúc sư tỷ và ta bị giam chung một chỗ, ta vẫn luôn giữ trong người, vốn nghĩ sau này không có gì ăn sẽ lấy ra ăn vơi sư tỷ. Ai biết về sau lại bị tách ra, cho nên... Ta mới không dám nói, sợ sư tỷ ngươi mắng ta..."
"Chỉ như vậy?"
"Ừm... Chỉ như vậy."
Khổng Thiên Thiên gật đầu.
"Xem ra không dùng cực hình với ngươi, ngươi sẽ không chịu nói!"
Mộc Dao bộc phát một cỗ huyền khí màu đỏ xanh.
"Sư tỷ tha mạng... Sư tỷ tha mạng... Cứu mạng a! Sư tỷ giết người rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận