Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 613: Hù Dọa

Biến hóa thế này chỉ dùng câu cá chép vọt long môn là không đủ để hình dung.
Mặt khác, hắn cũng rất lo, hiện tại của hắn đều do Vương đại ca ban cho, mặc kệ về sau hắn thế nào, tuyệt đối sẽ không quên ân nghĩa này!
"Đi về hướng đông."
Đi trên cánh đồng hoang, Giang Bắc Nhiên đột nhiên muốn đổi hướng.
Lâm Thi Uẩn đi theo phía sau hắn nhịn không được hô:
"Sao tự nhiên lại thay đổi tuyến đường? Như vậy càng đi sẽ càng xa đấy."
Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn nàng một cái:
"Trong đội ngũ của ta chỉ có phục tùng, ta không muốn nhắc lại.”
"Ha ha, là do tính ta nóng nảy!"
Dù Lâm Thi Uẩn rất cảm tạ ân cứu mạng của Giang Bắc Nhiên nhưng từ nhỏ nàng sinh ra trong đại gia tộc, nào từng phải nghe lời người khác thế này, hiện tại thật muốn phát tác a.
Thấy Lâm Thi Uẩn tính lấy lệnh bài, Giang Bắc Nhiên mở hai mắt nói:
"Ngươi muốn... Làm gì?"
Chỉ là một ánh mắt khiến toàn thân Lâm Thi Uẩn như kéo căng trong nháy mắt, nàng vốn chỉ muốn dùng lệnh bài giả bộ gọi người, hoàn toàn không ngờ Giang Bắc Nhiên sẽ có phản ứng lớn như vậy.
"Ta... Ta..."
Cảm nhận được một cỗ uy áp bằng tinh thần đánh tới, bàn tay cầm lệnh bài của Lâm Thi Uẩn đổ đầy mồ hôi.
Nàng xác định, nếu mình tiến thêm một bước nữa, chỉ sợ người trẻ tuổi trước mắt này sẽ không chút do dự giết chết nàng, giống cái lần hắn giết 14 Huyền Vương vậy.
Lâm Thi Uẩn đứng hình nhìn về phía Lâm Du Nhạn, phát hiện chất nữ nhà mình hoàn toàn không có ý muốn giúp mình nói chuyện, chỉ ngoan ngoãn đứng một bên.
Cũng không phải Lâm Du Nhạn mặc kệ cô cô nhà mình mà là nàng hiểu rõ sư cũ của sư huynh, nếu lúc này đứng ra nói chuyện không chỉ không giúp được cô cô, ngược lại còn phản tác dụng.
Lâm Thi Uẩn cảm thấy không trông cậy được chất nữ, chỉ có thể dùng run rẩy nói:
"Ta... Ta chỉ... . chỉ đùa chút thôi."
"Hiện tại ngươi đã đi theo ta, phải tuân theo quy củ của ta, bằng không lần tới ta không chỉ uy hiếp ngươi là xong đâu."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì dừng việc tạo áp lực bằng tinh thần lại, đi tiếp.
"Hô... Hô..."
Một khắc này, Lâm Thi Uẩn tê liệt ngồi bệt xuống đất không ngừng thở hổn hển, phía sau lưng ướt nhẹp mồ hôi.
"Cô cô, ngươi không sao chứ?"
Lâm Du Nhạn đưa một cái khăn gấm cho Lâm Thi Uẩn.
Lâm Thi Uẩn tức giận nhận lấy khăn gấm, trừng mắt liếc Lâm Du Nhạn:
"Ngươi, nha đầu này, còn biết ta là cô cô ngươi, vừa mới vậy mà thấy chết không cứu."
"Ta không có, chỉ là ta hiểu sư huynh hơn cô cô, nếu khi nãy ta mở miệng biện hộ cho ngươi, kết quả sẽ càng tệ hơn.”
"Hắn đến cùng..."
Lâm Thi Uẩn vừa tính nói gì đó nhưng nhớ tới cảm giác sợ hãi vừa rồi bèn ngậm mồm lại.
Lâm Du Nhạn biết cô cô muốn nói gì, nàng vỗ vai đối phương:
"Yên tâm đi cô cô, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời sẽ phát hiện sư huynh kỳ thật rất tốt."
Tốt cái đầu mi!
Lâm Thi Uẩn thầm mắng xong thì sợ hãi nhìn Giang Bắc Nhiên, nàng luôn cảm thấy hắn nghe được những gì nàng nói.
"Được rồi cô cô, để ta dìu ngươi đứng lên."
Lâm Thi Uẩn được Lâm Du Nhạn dìu đứng dậy thì từng bước đi theo sau Giang Bắc Nhiên.
Đồng thời, Lâm Thi Uẩn cũng ý thức được tình cảnh của mình bây giờ.
Dù trước đó Giang Bắc Nhiên vẫn rất khách khí với nàng, nhưng kỳ thật là đang giam lỏng nàng bên người. Nàng không phải tới "làm khách", mà là đến "ngồi tù". Nếu biểu hiện không tốt, khả năng cao mất mạng như chơi.
"Ừng ực..."
Lâm Thi Uẩn nuốt nước miếng, vốn nàng chỉ cảm thấy Giang Bắc Nhiên là một quái nhân, nhưng bây giờ càng thấy hắn giống tên điên hơn.
Tên điên giết người không chớp mắt...
Sau khi hiểu rõ điểm này, Lâm Thi Uẩn thầm tự thuyết phục bản thân.
"Hắn từng cứu mạng của ta, hắn từng cứu mạng của ta, hắn từng cứu mạng của ta..."
Giang Bắc Nhiên nhìn Lâm Thi Uẩn không còn dáng làm càng thì cảm thấy rất hài lòng, dù vì Lưỡng Nghi Bí Vũ và hoàng cổ mà hắn chung đụng với Lâm Thi Uẩn nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Thi Uẩn phải nghe lời.
Dù sao Giang Bắc Nhiên cũng không biết mình phải cõng “bao quần áo” Lâm Thi Uẩn này bao lâu, nếu đối phương thường xuyên gây chuyện sẽ rất phiền toái.
Giờ Thân, sau khi hệ thống phát động 10 nhiệm vụ, Giang Bắc Nhiên hạ trại ngay tại chỗ, bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Sau khi giải cứu xong Lâm Thi Uẩn, Giang Bắc Nhiên không tính ở lại Kỳ quốc nữa. Giống như hắn từng suy nghĩ, hắn không muốn mỗi ngày đều phải như đi trên dây, bất kỳ lúc nào cũng có thể lật xe.
Hiện tại rõ ràng Kỳ quốc không phải nơi thích hợp cho hắn "phát dục".
"Ừng ực..."
Ngồi bên đống lửa, Lâm Thi Uẩn nhịn không được run cánh mũi một chút, không ngừng nuốt nước bọt.
Mùi... Thơm quá a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận