Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 584: Hạ Trại

Giang Bắc Nhiên nhìn Lâm Du Nhạn, cảm thấy dọc đường mà lựa chọn phát động nhiều như vậy hẳn tám phần là liên quan đến nàng. Cơ mà hắn không thể bỏ nàng lại được, vì vậy cũng có phần bất đắc dĩ.
Nhìn ánh mắt phức tạp của sư huynh hướng tới mình, trong lòng Lâm Du Nhạn là không cam lòng, do dự, giãy giụa...
Giờ khắc này, Lâm Du Nhạn có thể xác định sư huynh thật sự yêu mình, điều này khiến nàng không khỏi đau lòng.
Nàng từng cảm thấy sư huynh vì không hiểu nàng nên không dám tùy tiện tỏ tình với nàng. Cơ mà bây giờ nàng đã nói hết cho sư huynh nghe, hình như sư huynh lại càng lo lắng hơn.
Sư huynh... Ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần ngươi muốn, Nhạn Nhi nguyện ý theo ngươi tới chân trời góc biển.
Nhìn Lâm Du Nhạn chăm chú nhìn mình, bộ dáng không ngừng nhăn nhó, Giang Bắc Nhiên co rúm khóe miệng hai cái, đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Chỉ chốc lát sau, một bàn món ngon mỹ vị đã hoàn thành, mùi thơm kia khiến dụ Lâm Du Nhạn không còn trầm mê huyễn tưởng nữa, nàng ngồi xuống tảng đá nhỏ bên cạnh nhìn một bàn thức ăn sắc hương vị đều đủ, không khỏi nhớ tới lần đầu nàng và sư huynh ra ngoài thí luyện.
Khi đó nàng vẫn đắm chìm trong việc vì sao phụ thân vứt nàng tới cái tiểu quốc ở biên giới này. Lâm Du Nhạn đã quen cẩm y ngọc thực thật sự không quen với ẩm thực nơi đây, cho nên mỗi ngày chỉ ăn một bữa.
Mà sư huynh như nhìn ra phiền não của nàng, mỗi ngày ba bữa đều đổi các món khác nhau.
Lâm Du Nhạn đã quen là tỷ tỷ chiếu cố đệ đệ muội muội, kỳ thật rất ít khi nàng được hưởng thụ loại cảm giác được chiếu cố này, mà sư huynh chiếu cố nàng lại không nói gì, hắn càng không cường điệu bản thân làm gì, cũng không tận lực hỏi thăm nàng muốn cái gì, chỉ yên lặng chiếu cố ngươi, việc này khiến Lâm Du Nhạn tha hương nơi đất khách quê người cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Cho nên, mặc kệ sư huynh làm gì, Lâm Du Nhạn đều biết sư huynh có một trái tim thật ấm áp.
"Đồ ăn sư huynh làm sắc hương vị có đủ."
Lâm Du Nhạn bưng chén nhỏ lên.
"Thích thì ăn nhiều một chút."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đưa một bát cơm cho Lâm Du Nhạn.
Lâm Du Nhạn nhận lấy, giờ khắc này không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần hưởng thụ giờ khắc hạnh phúc.
Giang Bắc Nhiên cũng tự bới cho mình một bát cơm, tổng hợp điểm kỹ nghệ mới nhận.
Tôi lửa, quả diếu, chú linh, huyền khắc, cắt bằng hơi...
Nhìn những điểm kỹ nghệ hoàn toàn mới này, trong đó tôi lửa và quả diếu hẳn là rèn đúc và cất rượu. Còn mấy cái phía sau Giang Bắc Nhiên không chắc, đoán chừng phải đợi nhiều điểm hơn mới biết được.
Mặt khác, về điểm thuộc tính thì mị lực lại xuất hiện lần nữa, nhưng khí vận thì không, còn lại đều là sức mạnh và tốc độ.
So với điểm kỹ nghệ, điểm thuộc tính tựa hồ chỉ mới thăng cấp một ít, mà kỹ nghệ là toàn diện thăng cấp.
Giang Bắc Nhiên gắp một khối sườn bỏ vào miệng, tự hỏi kế hoạch tiếp theo.
Nếu nói điểm kỹ nghệ mới không thơm thì không phải, cho nên hắn từng nghĩ nên ở lại Trung Nguyên lâu chút, tích lũy được nhiều điểm hơn rồi về...
Nhưng nhìn biểu hiệu hôm nay của hệ thống, nó vẫn hiệu quả như trước, việc này khiến Giang Bắc Nhiên hoàn toàn không lo bản thân sẽ gặp phải tai họa gì.
Nhưng hệ thống có thể mãi như thế không vẫn chưa biết. Dù sao bây giờ hắn chưa tiếp xúc với ai ở Trung Nguyên. Phải biết khi vừa vào Quy Tâm tông, hắn là dựa vào việc phát động nhiệm vụ mới có thể phát triển trong im lặng. Mà khi ấy và bây giờ là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.
"Đôm đốp... Cùm cụp..."
Đống lửa được đốt lên, củi khô thỉnh thoảng phát ra tiếng bạo liệt, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Giang Bắc Nhiên lúc sáng lúc tối.
Dung nhan sư huynh thật anh tuấn, nhìn mãi không thấy chán.
Lâm Du Nhạn chống cằm ngắm một cách si mê.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên suy xong thì đứng dậy nói với Lâm Du Nhạn:
"Ngủ đi, ngày mai giờ Thìn xuất phát."
"Vâng!"
Lâm Du Nhạn đáp xong thì đứng dậy dập lửa rồi đi theo sau lưng Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên chỉ một trong hai doanh trướng:
"Ngươi ngủ bên kia đi."
"Sư huynh ! ta..."
"Đi qua đó đi."
"Vâng..."
Lý do Lâm Du Nhạn chuẩn bị để thoái thác chẳng dùng được nữa, nàng ủ rũ cúi đầu đi vào trướng của mình.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Du Nhạn trang điểm nhẹ nhàng, ngắm lại mình trong gương mới rời khỏi lều vải.
Bên ngoài lều, sư huynh đã đứng chờ sẵn bên cạnh tường vân, Lâm Du Nhạn cảm thấy mình trễ giờ nên vội chạy chậm qua nói:
"Thật xin lỗi, sư huynh, ta tới chậm."
"Không, là ta tới sớm, lên vân đi."
"Được."
Lâm Du Nhạn gật đầu, chui vào trong đám mây.
Sau thời gian một chén trà, Giang Bắc Nhiên xác định đã tới giờ Thìn mới điều khiển mây bay lên.
Nhưng mọi chuyện vẫn như hôm qua, mới bay được nửa canh giờ Giang Bắc Nhiên đã phải đáp gấp xuống một bờ hồ.
Đậu xanh... Nơi khỉ gió này thật sự là tràn ngập ác ý với ta mà.
Nhìn sư huynh đột nhiên đáp xuống đất, Lâm Du Nhạn không khỏi nghi hoặc nhưng rất nhanh đã vui vẻ lại.
Vì nàng xác định sư huynh nhất định muốn có nhiều thời gian ở cùng nàng hơn nên mới như vậy.
Ai nha ! sư huynh thật là, muốn ở cùng một chỗ với ta cứ nói là được, ta không đi tìm tiểu cô nữa cũng được mà.
Lâm Du Nhạn đỏ mặt nhảy xuống mây, nhìn sư huynh:
"Sư huynh, tối nay cứ để ta chuẩn bị đi."
"Không cần, ngươi cứ ngồi đó là tốt rồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì thu hồi mây, luôn tay chuẩn bị món ăn.
Bộ dáng sư huynh không để ta nấu ăn thật đẹp trai nha.
Lâm Du Nhạn ôm mặt nói thầm.
Tình huống như vậy đã kéo dài được ba ngày, mãi đến ngày thứ mười, rốt cục hai người Giang Bắc Nhiên mới bay đến trước quan ải Kỳ quốc.
Hay cho một tòa hùng quan a...
Nhìn Giang Bắc Nhiên với thần sắc thưởng thức, Lâm Du Nhạn mở miệng giới thiệu:
"Đây là thần môn quan, qua chỗ này là tới biên quan của Kỳ quốc, Linh Hải thành."
"Ừm, đi thôi."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, đi tới.
Trước đó Giang Bắc Nhiên tính ngồi mây bay thẳng vào Kỳ quốc, nhưng Lâm Du Nhạn nói hắn biết, Kỳ quốc có hộ quốc đại trận, bất luận bay vào hay lén lút đi qua đều sẽ bị Nam Minh quân phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận