Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 288: Nắm Trong Tay

Theo tiếng phang thật lớn vang lên, Hồng Nhã Tuyền sợ hãi:
"Đừng giết ta, đừng giết ta, ta... Ta là người tốt! Ta thường xuyên giúp đỡ ăn, ta... ta... ta còn cho mèo hoang uống sữa, không, không phải sữa của ta, là... là sữa dê Lý bà cho ta."
Giang Bắc Nhiên vừa giết liên tục hai người đi tới gần mình. Hồng Nhã Tuyên sợ tới cực điểm, dục vọng cầu sinh trong nháy mắt bộc phát.
"Im miệng."
Giang Bắc Nhiên trừng mắt nói với Hồng Nhã Tuyền.
Trong nháy mắt, Hồng Nhã Tuyền ngậm chặt miệng.
"Hiện tại bắt đầu đi, ta hỏi ngươi đáp, biết không?"
Nếu đây là người phát động nhiệm vụ, chứng tỏ Hồng Nhã Tuyên sẽ có dính líu với hắn, vậy chẳng bằng hắn dạy dỗ nàng sớm, sau này dùng sẽ tiện tay hơn.
Nghe xong, Hồng Nhã Tuyền hung hăng gật đầu.
"Tên."
"Hồng Nhã Tuyền, Hồng là hồng phúc tề thiên, Nhã là ôn tồn lễ độ, Tuyền là tuyền tiêu đan khuyết."
"Mấy tuổi."
"Vừa tròn mười sáu..."
"Trong nhà có mấy người."
"Mười lăm... Không đúng, ta... Ta đếm xem..."
Giang Bắc Nhiên cứ thế hỏi liên tục chục vấn đề, hắn thấy đã ổn bèn nói:
"Hôm nay cái mạng này của ngươi là ta cứu."
"Vâng."
Hồng Nhã Tuyền dùng sức gật đầu:
"Tiểu nữ tử vô cùng cảm kích."
"Được, nhớ kỹ điểm này, về sau lúc ta muốn ngươi làm việc, nếu ngươi dám có nửa phần không cam lòng, ta sẽ lấy lại cái mạng này của ngươi.” "Vâng! Tiểu nữ tử không dám."
"Nghe kỹ, chuyện đầu tiên ta muốn ngươi làm là không được nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài. Ta sẽ luôn quan sát ngươi.” "Vâng, ta đã biết."
"Mặt khác sắp xếp cho những nữ hài này đi.” Hồng Nhã Tuyền nghe xong có hơi kinh ngạc, nhưng lập tức gật đầu nói:
"Được."
"Nhớ kỹ, ta sẽ luôn theo dõi ngươi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đứng lên, đi đến bên cạnh Lạc Văn Chu:
"Khôi phục xong chưa."
Lạc Văn Chu lập tức mở mắt ra:
"Vâng."
"Đi đem cái kia bị ngươi đánh bay giết, sau đó đem thi thể xử lý một chút."
"Vâng."
Lạc Văn Chu nói xong thì đứng lên, rút bội kiếm bên hông ra đâm chết Bành Thanh.
"Chuyện còn lại giao cho ngươi xử lý, đừng khiến ta thất vọng nữa."
"Vâng, xin đại ca yên tâm."
Chờ đến khi Giang Bắc Nhiên biến mất tại cửa ra vào, nỗi lo trong lòng Hồng Nhã Tuyền mới dần tan biến, vừa rồi nàng rất sợ đối phương sẽ thuận tay giết mình.
Lạc Văn Chu kéo thi thể Bành Thanh tới bên cạnh Đồ Giang rồi thuận tay lấy Tụ Nguyên đan trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Hồng Nhã Tuyền:
"Dùng đi, tốt cho việc khôi phục của ngươi."
"Cám... cám ơn."
Hồng Nhã Tuyền dùng đan dược xong, rất nhanh đã cảm giác được ngực dễ chịu hơn nhiều, ngay cả hô hấp cũng thông thuận hơn.
Rốt cục Hồng Nhã Tuyền cũng có thể đứng dậy, nàng bái Lạc Văn Chu:
"Thật xin lỗi a... Thiếu chút đã hại ngươi mất mạng, đều tại ta."
Lạc Văn Chu nghe xong thì lắc đầu:
"Không sao, để trở nên thế này một phần cũng do ta.” Hồng Nhã Tuyền ngẩng đầu nhìn khắp nơi, sau đó lại bái:
"Mặt khác, xin thay ta tạ ơn đại ca ngươi, vừa rồi ta quá sợ... Cho nên quên nói."
"Ừm, ta sẽ nói cho hắn biết."
"Đại ca ngươi... Đến tột cùng là vị đại nhân vật nào a? Ngay cả Đại Huyền Sư cũng không phải đối thủ của hắn, còn trẻ như vậy, có phải..."
Hồng Nhã Tuyền nói được nửa câu đã thấy Lạc Văn Chu làm thủ thế im lặng với mình.
"Suỵt, nếu ngươi còn muốn sống thì đừng hỏi lại những thứ này."
Hồng Nhã Tuyền nghe xong, nhìn ba thi thể lạnh băng nằm dưới đất thì vội hung hăng gật đầu:
"Ta không hỏi, ta không hỏi nữa."
Nói xong còn chắp tay trước ngực, cúi chào xung quanh:
"Đại nhân đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này, ta sẽ không hỏi nữa, không hỏi nữa."
Thấy Hồng Nhã Tuyền không còn bộ dáng vênh vang đắc ý ban đầu nữa, Lạc Văn Chu nhịn không được thầm cảm khái:
“Không hổ là sư phụ... Chỉ sợ về sau sư phụ nói một, Hồng Nhã Tuyền tuyệt không dám nói hai. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, nàng đã triệt để bị sư phụ nắm trong tay... Thủ đoạn thật là cao minh.” Cảm khái xong, Lạc Văn Chu nhìn Hồng Nhã Tuyên vẫn đang khẩn trương:
"Đừng bái nữa, trước làm chính sự đi."
"Được rồi, làm thôi, làm thôi."
Trưa hôm sau, sau khi Lạc Văn Chu xử lý xong mọi chuyện thì quay về sườn núi nhỏ, chắp tay nói với Giang Bắc Nhiên đang nấu ăn:
"Sư phụ, ta trở về rồi."
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Chu, hỏi:
"Thi thể của tên mặt thẹo đã xử lý xong?"
"Xử lý xong."
Lạc Văn Chu gật đầu.
"Ừm, cũng không đến nỗi quá ngốc."
Nghe được câu này, Ngô Thanh Sách đang rửa rau ở phía sau không khỏi dựng lỗ tai lên, vì bình thường câu này thường đều là nói hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận