Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 646: Hòa Thượng (1)

"Bệ hạ... Đây là?"
Nhìn ba quyển sách Giang Bắc Nhiên ném cho mình, Tô Tu Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên mà hỏi.
"Đây là cuốn sách này có ba phần thượng trung hạ, ba quyển sách đều có thể giúp Lương quốc các ngươi công phá Thịnh quốc, ngươi cứ nói vậy cho tông chủ nhà ngươi là được."
Tô Tu Vũ kinh ngạc một lát rồi hỏi:
"Xin hỏi... Ta có thể xem được không?"
"Đương nhiên."
Thế là Tô Tu Vũ lập tức cúi đầu xuống, mở sách Giang Bắc Nhiên ra mà xem.
Sau nửa nén hương, Tô Tu Vũ lòng đầy sợ hãi bỏ ba quyển sách xuống.
Tuyệt, quá tuyệt.
Ba cuốn sách này khiến Tô Tu Vũ cảm thấy hắn có thể đâm ngang Thịnh Quốc.
Cuốn đầu tiên nêu ra những điều kiện cần, như vậy Lương quốc không cần tốn nhiều sức cũng có thể hoàn toàn công hãm Thịnh quốc.
Bất quá có thể nói độ dài của ba sách có khác biệt rất lớn, trong đó cuốn cuối là ngắn nhất, cuốn đầu là dài nhất.
"Xem có nơi nào không hiểu không?"
Giang Bắc Nhiên ngồi ở bàn đá bên cạnh, nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
"Không có."
Tô Tu Vũ lắc đầu rồi cất ba quyển sách đi, sau đó hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Đa tạ bệ hạ tặng sách, sư phụ cũng đang chờ ta về giao tin.”
"Ừm, nếu không có chuyện gì, ngươi có thể trở về rồi."
"Vâng."
Tô Tu Vũ nói xong, vừa định chống Huyễn Không Chướng lên nhưng vẫn nhịn không được lòng hiếu kỳ mà nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, hỏi:
"Bệ hạ, ta muốn một vấn đề muốn hỏi..."
Giang Bắc Nhiên đang uống trà lườm Tô Tu Vũ một chút rồi mỉm cười nói:
"Có phải muốn hỏi nếu Lương quốc dựa vào ba cuốn sách này, liệu có thể thật sự nuốt trọn Thịnh quốc không?"
Tô Tu Vũ bị đoán đúng tâm sự thì trực tiếp chắp tay nói:
"Bệ hạ anh minh."
"Đương nhiên có thể."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
Trong lúc Tô Tu Vũ đang ngây người, Giang Bắc Nhiên lại bổ sung:
"Điều kiện tiên quyết là không có ta, mặt khác về sau ngươi bớt hỏi mấy chuyện thiếu suy nghĩ này đi thì tốt hơn.”
Giang Bắc Nhiên vừa dứt lời, Tô Tu Vũ đã cảm thấy đầu đau kịch liệt, vì thế hắn bắt đầu xin được khoan dung:
"Tại hạ biết sai rồi, xin bệ hạ khoan dung."
"Mau đi làm chuyện ngươi nên làm đi.”
"Vâng!"
Tô Tu Vũ nói xong cũng chẳng lo mình đang đau đầu nữa mà chống Huyễn Không Chướng chạy như trốn khỏi hoàng cung.
Xử lý phiền toái nhỏ là Lương quốc xong, Giang Bắc Nhiên nhất thời không còn chuyện gì vội cần làm. Bỗng tiếng đàn vang lên từ xa. Tiếng đàn tùng chìm mà xa xăm trống trải, không khỏi làm người lên Viễn Cổ chi nghĩ.
Lần theo tiếng đàn đi tới tiền viện, Giang Bắc Nhiên phát hiện người đánh đàn chính là công chúa tiền triều Đặng Tương Hàm.
Vì Giang Bắc Nhiên mặc y phục hàng ngày nên trong lúc nhất thời Đặng Tương Hàm không nhận ra hắn, phải tới khi thấy rõ mặt nàng mới kinh ngạc thốt lên:
"Hoàng..."
Mà Giang Bắc Nhiên lại làm một cái thủ thế im lặng, ra hiệu kêu nàng tiếp tục đàn.
Đặng Tương Hàm gật đầu, lần nữa gảy đàn, từng đoạn nhạc du dương vang lên.
Giang Bắc Nhiên đứng dưới đại thụ, cảm thấy bản thân bỗng có lúc cảm tính, tức cảnh sinh tình. Nghe được tiếng đàn hay thế này, chẳng hiểu sao đáy lòng vốn an tĩnh của hắn bỗng có phần xao động, rất khó miêu tả nhưng lại rất thích.
Có hoàng thượng làm người nghe, Đặng Tương Hàm đàn đặc biệt dụng tâm, đợi khi khúc đàn này kết thúc, nàng mở mắt ra thì thấy dưới tàn cây nơi Giang Bắc Nhiên từng đứng nay chẳng có ai.
Đặng Tương Hàm bỗng đứng lên, nháy mắt hai lần, nàng bỗng có loại cảm giác như Trang Chu Mộng Điệp.
Hoàng thượng...
Đặng Tương Hàm thầm kêu rồi lần nữa ngồi xuống bắt đầu đánh đàn.
Giang Bắc Nhiên hưởng thụ yên tĩnh một lát rồi ngồi lên tường vân bay khỏi hoàng cung. Trên đường đi hắn lại quan sát khắp nơi, xem thử ôn dịch đã được sửa trị tới đâu rồi.
Lúc nhìn tới cống thoát nước của một hành trấn, mũi Giang Bắc Nhiên run run, vì hắn ngửi được mùi máu tanh sộc lên.
Mùi máu tươi này không thuộc về gà cũng không thuộc về vịt, mà là mùi máu tanh đặc thù của con người.
Mùi máu tươi nặng như vậy... Hẳn là nghi thức tế tự gì đó rồi.
Từ sau chuyện tế tự tạo nên chướng khi, bây giờ bỗng có manh mối, Giang Bắc Nhiên tất nhiên phải đi xem thử.
Hắn đi theo hướng mùi máu tươi phát ra thì đập vào mắt là hàng trăm ngàn nạn dân đang tập trong một thôn trang nhỏ.
"Đại từ đại bi Bồ Tát, van cầu ngài mau cứu ngài tín đồ đi."
"A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật..."
"Mẹ! Ta bụng đau quá... Ngài đừng có lại đút ta ăn giấy nữa được không?"
Nơi này chẳng khác nào Luyện Ngục, mặt của nạn dân vàng như nến, tử khí quấn thân, thi thể rải rác xung quanh, xen lẫn với người sống nhưng chẳng ai quan tâm, tất cả đều liều mạng chen chúc vào một ngôi chùa miếu.
"A! A! A!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận