Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 629: Nữ Nhân Lâm Gia Không Giống Người Bình Thường

Lâm Thi Uẩn cầm chén đũa lên, quay đầu bèn thấy Giang Bắc Nhiên đang cởi áo thì hai mắt bỗng hoa lên.
Đây... Đây cũng quá phạm quy.
Lâm Thi Uẩn mê ly mà nhìn.
Chuẩn bị vật liệu xong, sau hai tháng Giang Bắc Nhiên cũng luyện chế xong.
Nhìn hai viên đan dược được luyện chế từ Hồn Anh Quả, Giang Bắc Nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Vì Mộc linh khí, Hồn Anh Quả đã biến hóa một lần, hóa thành nửa đen một nửa trắng, Giang Bắc Nhiên kiểm tra xong thì nó đã tự tách ra, một nửa là kịch độc, một nửa là thánh dược.
Việc này giúp Giang Bắc Nhiên quyết định được sau xoắn xuýt hai năm nên dùng nó làm độc dược hay thuốc trị thương.
Nhìn hai viên đan dược trong tay, Giang Bắc Nhiên bỗng nghĩ đến Thi Phượng Lan.
Lúc trước hắn đã đáp ứng với nàng sau một tháng sẽ về, bây giờ đã hơn một năm, ngay cả thư hắn cũng chẳng gửi về.
Đoán chừng đang mắng ta là đại lừa gạt nhỉ.
Giang Bắc Nhiên nghĩ tới cảnh Thi Phượng Lan lăn lộn trên đất thì không khỏi cười một tiếng rồi bỏ hai viên linh được vào bình.
Thu thập xung quanh xong, Giang Bắc Nhiên lại thầm mắng, không lẽ đám già đầu này tính ở đây an hưởng tuổi già luôn à?
Giang Bắc Nhiên đã nhận ra đám Huyền Thánh có thực lực sàn sàn nhau, khó phân thắng bại. Đánh một lúc lại dừng lại nghiên cứu.
Giang Bắc Nhiên nhìn đám Huyền Thánh một hồi thì nhịn không được lắc đầu.
Hơn một năm nay, đám lão quái vật này đừng nói dừng lại, ngay cả chuyển đi nơi khác cũng không chuyển, không ngừng giao thủ ngay phía trên Mộc linh thạch.
Hơn nữa ngươi còn không thể mắng họ là làm bộ đánh nhau, vì mỗi lần Giang Bắc Nhiên nhìn vào Thiên Nhãn đều nhận ra công kích của đám Huyền Thánh này là hàng thật giá thật. Chỉ là thực lực hai bên ngang nhau nên không cách nào phân thắng bại thôi.
Khi nào mới dừng đây.
Không có gì làm, Giang Bắc Nhiên lấy mô phỏng giang hồ ra chơi. Vất vả hơn một năm cũng nên hưởng thụ một chút chứ?
Không thể không nói, Mộc linh khí thật sự lợi hại, linh khí Khương Tử Nha ngày càng cao.
Không chỉ tự mình biết đi, hơn nữa còn biết tự rút thẻ.
Có khi còn mừng rỡ vì nhận được trang bị mới, giẫm phải hố thì biểu lộ thống khổ.
Nhìn Khương Tử Nha ngày càng giống người sống, Giang Bắc Nhiên cảm thấy thật thú vị, chơi cũng vui hơn.
Mặt khác, tượng của Lâm Du Nhạn và Lâm Thi Uẩn cũng dần sống lại, bây giờ sờ vào đã cảm nhận được sự mềm mại của da thịt.
Chỉ tiếc Giang Bắc Nhiên không đủ vật liệu, bằng không hắn sẽ làm một bức tượng thật lớn, để xem sau khi khai linh khí nó có thể chạy việc cho hắn không.
Chơi như vậy hai tuần, Lâm Du Nhạn và Lâm Thi Uẩn đã sớm quen thuộc quy tắc. Chỉ là các nàng chơi cũng không vì thu thập tài nguyên mà quan trọng là người đuổi ta đánh, khi thấy đối phương chết sẽ cười một cách kỳ quái.
Nữ nhân Lâm gia quả nhiên không giống người thường nha...
….
"Ta muốn sử dụng kim chỉ bắc, tiến lên bốn ô."
Hư ảnh hình đồng hồ bỏ túi xuất hiện, Lâm Du Nhạn cầm Tiểu Long Nữ của mình di chuyển tới bốn ô, đụng vào Ngoan Nhân Đại Đế của Lâm Thi Uẩn.
"Cố ý tìm chết à, vậy ta cũng không khách khí."
Lâm Thi Uẩn cười, cầm năm thẻ đạo cụ của mình lên.
"Tê tê tê tê..."
Lâm Du Nhạn cười khiến người nghe nổi da gà, cắn ngón út của mình:
"Cô cô, ngươi không có bất kỳ phần thắng nào đâu."
Mắt thấy đại chiến hết sức căng thẳng, trước mắt Giang Bắc Nhiên đột nhiên nhảy ra bốn lựa chọn.
Lựa chọn một: Tiếp tục chơi.
Ban thưởng: Thiên Đạo Bí Trục (Thiên cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Rời đi trận pháp, hướng tây thoát đi. Ban thưởng: Ánh Giang Kỳ Thư ( Địa cấp trung phẩm ).
Lựa chọn ba: Chui vào sâu hơn trong lòng đất.
Ban thưởng: Vô Niệm Kiếm Trục (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn bốn: Gia cố trận pháp phòng ngự.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Giang Bắc Nhiên trừng mắt, nhìn về phía Thiên Nhãn, chỉ thấy trong tay Vô Tượng Tôn Giả là một hào quang màu trắng bạc đang được ngưng tụ. Tuy hắn không biết đây là chiêu gì nhưng dựa vào ánh mắt ngưng trọng của những người khác cũng biết uy lực cực lớn.
Này! Ngươi lui ra phía sau một bước là làm gì vậy?!
Nhìn một Huyền Thánh lui về sau một bước, trên trán Giang Bắc Nhiên đổ đầy mồ hôi. Trận đại chiến này đã diễn ra ròng rã một năm, nhưng hắn chưa từng thấy đám Huyền Thánh này cẩn trọng như thế.
Giang Bắc Nhiên không có thời gian nghĩ nhiều, vội chạy về phía trận nhãn, lấy tất cả linh thạch Địa cấp ra.
Thấy sư huynh bỗng khẩn trương như vậy, Lâm Du Nhạn bỏ bài trong tay xuống, đứng dậy hỏi:
"Sư huynh, sao vậy?"
"Tới đứng cũng với cô cô ngươi đi, sắp có phiền toái lớn rồi."
Nghe sư huynh chính miệng nói mấy chữ phiền toái lớn, Lâm Du Nhạn biết mình không giúp được gì cho đối phương, lập tức nghe lời trốn vào lòng cô cô mình, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận