Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 285: Được Cứu

Bành Tinh bị đánh không hề tức giận, liên tục gật đầu:
"Đồ đại ca nói sao là vậy, hai anh em chúng ta đều là phế vật, nếu không phải Đồ đại ca ngài bao bọc chúng ta, bọn ta đã sớm chết 800 lần."
"Các ngươi biết là tốt rồi! Lần sau thông minh hơn đi."
"Vâng vâng vâng, Đồ đại ca ngài bớt giận."
Thấy dáng vẻ chân chó của Bành Tinh, Đồ Giang thở dài:
"Mẹ Nó!"
Nói xong Đồ Giang nhìn Hồng Nhã Tuyền "Bất quá tiểu nương tử này thật sự không tệ ha."
Bành Tinh và Bành Thanh nghe thế là biết đại ca đã bớt giận, vội phụ họa cười to:
"Chứ còn gì nữa! Nàng chính là nữ nhi của Hồng Tâm Viễn, không phải lão đại đang muốn muốn chúng ta bắt người của Hồng gia sao, lần này câu được cá lớn rồi."
"Nữ nhi của Hồng Tâm Viễn?"
Đồ Giang kinh ngạc nhìn Hồng Nhã Tuyền, nhìn về phía huynh đệ Bành gia nói:
"Sao ngươi biết?"
"Chính nàng nói, còn muốn đem cha nàng ra hù chúng ta, ha ha ha."
"Còn có chuyện tốt này?"
Đồ Giang cũng nhịn không được cười nói, hắn vốn muốn bắt mấy mấy đệ tử để hỏi về tình huống nhà đó. Chẳng ngờ vậy mà vớ được đại tiểu thư Hồng gia, đây chẳng phải chuyện tốt từ trên trời rơi xuống à.
Lúc này Bành Thanh nói với Đồ Giang:
"Bất quá chưa chắc nàng nói thật, bằng không lột sạch nàng ra cho Đồ đại ca hảo hảo kiểm tra một chút đi? Nhìn xem đến cùng nàng có phải đại tiểu thư Hồng gia không.” Đồ Giang nghe vậy thì cười to:
"Có đạo lý, vẫn là tiểu tử ngươi thận trọng, còn chờ gì nữa? Lột ra."
Thấy Bành Thanh cười tà đi về phía mình, Hồng Nhã Tuyền muốn trốn nhưng không có sức đứng lên. Trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng hối hận.
"Đùng!"
Vào lúc Bành Thanh nắm lấy y phục của Hồng Nhã Tuyền, thì Lạc Văn Chu ngã trên mặt đất đột nhiên đứng dậy nắm lấy tay hắn.
"Cút..."
Thấy thế, trong lúc nhất thời Bành Thanh hết hồng, nhưng nghĩ đến chỗ dựa là Đồ đại ca thì không sợ nữa, bộc phát huyền khí trở tay đánh về phía Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu không sợ chút nào, tay trái ngăn công kích của Bành Thanh, sau đó đánh một chưởng hung ác vào mặt Bành Thanh.
Ầm một tiếng, Bành Thanh trực tiếp bị đánh bay.
Dù tu vi của hắn cũng là Huyền Giả thất giai nhưng thấy Lạc Văn Chu bị thương thành dạng này, hắn có chút khinh địch.
"Đồ chó hoang!"
Thấy đệ đệ bị đánh, Bành Tinh quả quyết xông tới, nhưng lại bị Đồ Giang kéo lại.
"Không tệ, còn có thể đứng lên, lúc nãy ta nên đánh gãy tay chân của ngươi mới đúng."
Đồ Giang hơi nghi hoặc, lại có chút tán dương nhìn Lạc Văn Chu.
Nhưng Lạc Văn Chu cũng không trả lời, chỉ nhìn chòng chọc vào Đồ Giang.
"Chậc chậc, đáng tiếc a. Ngươi chỉ là Huyền Giả nho nhỏ, dù có liều mạng cũng chẳng phải đối thủ của ta.” Đồ Giang bộc phát huyền khí màu nâu xanh.
Hồng Nhã Tuyền mới chỉ có Luyện Khí cảnh cảm nhận được uy áp của cỗ huyền khí này thì có chút không thở nổi.
Hắn là Đại Huyền Sư!
Mỗi ngày Hồng Nhã Tuyên đều tiếp xúc với Trương lão là Đại Huyền Sư nên nhận ra, chút hy vọng trong lòng triệt để bị phá hủy.
Dù ở Tứ Phương tông, Đại Huyền Sư cũng là sự tồn tại dạng trụ cột, đủ để chấn nhiếp một phương. Nàng làm sao cũng không ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc như Tuy Nguyên huyện này lại gặp được một Đại Huyền Sư làm thổ phỉ.
Sơn biết thế, Lạc Văn Chu không chút nhượng bộ, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
"Thú vị, vậy ta sẽ chơi với ngươi một hồi.” Đồ Giang nói xong thì tàn nhẫn cười một tiếng, một cỗ hắc khí quấn lên tay phải hắn.
Thân hình khẽ động, trong nháy mắt Đồ Giang đã xuất hiện trước mặt Lạc Văn Chu.
"Không được!"
Hồng Nhã Tuyền kêu lên sợ hãi, nàng biết Lạc Văn Chu chỉ mới là Huyền Giả nào phải đối thủ của Đồ Giang.
Vào lúc nàng chuẩn bị sẵn tâm lý Lâm Dục sẽ bị đánh bay thì một bóng người từ trên trời giáng xuống đánh văng Đồ Giang.
"Này, không phải đã nói muốn chơi đùa sao, sao lại hạ tử thủ. Các ngươi có biết quy củ không.” Thấy sư phụ rốt cục cũng xuất hiện, Lạc Văn Chu thở phào một hơi, hắn đã sớm nỏ mạnh hết đà yên tâm ngã xuống đất nhưng lại nghe sư phụ quát lớn:
"Ngươi đứng đấy cho ta!"
Nghe vậy, Lạc Văn Chu cứng người đứng thẳng lên.
Giang Bắc Nhiên dùng ngón tay trỏ chỉ Lạc Văn Chu, quát:
"Ta nói cho ngươi biết, biểu hiện lần này của ngươi khiến ta cực kỳ thất vọng! Nếu không phải tên đầu trọc này muốn hạ tử thủ với ngươi, ta khẳng định sẽ để hắn đánh ngươi một hồi, cho ngươi nhớ kỹ!” "Vâng... Ta biết sai rồi."
Lạc Văn Chu cúi đầu nhận sai.
Hồng Nhã Tuyên dù không biết hiện tại thế nào nhưng vẫn lên tiếng:
"Vị đại ca này, ngươi đừng trách Lâm Dục, nếu không phải hắn..."
"Im miệng!"
Giang Bắc Nhiên hung hăng trừng Hồng Nhã Tuyền:
"Không có chuyện của ngươi, hảo hảo nằm im đi."
Hồng Nhã Tuyền bị mắng đột nhiên cảm thấy ủy khuất không gì sánh được, một bụng nước mắt nàng nhịn nãy giờ đột nhiên bùng phát, oa một tiếng khóc lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận