Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 976: Giữ Được Tấm Lòng Son

"Được rồi, nhớ pha nồng một chút."
"Biết... Biết rồi."
Trong lúc Mộc Dao pha trà, Giang Bắc Nhiên ngồi lên một cái ghế dựa:
"Dịch bệnh được giải quyết thế nào rồi?"
"Ùng ục ục lỗ..."
Mộc Dao vừa rót nước nóng vào ấm trà vừa đáp:
"Đã giải quyết xong, hiện tại chỉ cần xử lý những chuyện còn lại là được."
"Nhớ kỹ chuyện này, giải quyết chuyện còn lại khó hơn áp chế chế tình hình dịch bệnh nhiều, bây giờ chưa phải lúc cho ngươi buông lỏng.”
Mộc Dao đang pha trà nay dừng lại, gật đầu:
"Trẫm đã biết."
"Còn nữa..."
Giang Bắc Nhiên đang muốn nói gì nữa thì nghe kẹt một tiếng, cửa ngự thư phòng bị đẩy ra.
Giang Bắc Nhiên nghi hoặc xoay đầu lại, xem thử là ai đám xông vào ngự thư phòng.
'Con mẹ nó! ? Sao ngốc nữu này lại chạy tới đây?' Mạnh Tư Bội đứng ngoài cửa nhìn vào không khỏi sửng sốt, mà Giang Bắc Nhiên thì vô cùng kinh ngạc.
Hắn không ngờ tới hoàng cung Thịnh quốc không cần căng thẳng quá làm gì, có thể tùy ý một chút, ai ngờ lại gặp phải Mạnh Tư Bội.
Thấy Giang Bắc Nhiên ngồi trong ngự thư phòng, rõ ràng Mạnh Tư Bội cũng có phần ngơ ngác.
Bất quá nàng chỉ vừa ra ngoài kia trò chuyện với công chúa tiền triều thôi, sao về lại thành vậy rồi.
Mộc Dao đang pha trà, thấy hai người sửng sốt thì đặt bình trà xuống, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Quên nói với ngươi, vị này là Mạnh giáo chủ của Tứ Phương tông Lan Châu."
Sau đó nàng nhìn về phía Mạnh Tư Bội giới thiệu:
"Mạnh giáo chủ, vị này là..."
Mạnh Tư Bội nghe tới đây thì vội khoát tay nói:
"Không cần giới thiệu, không cần giới thiệu, ta biết."
Thấy Mạnh giáo chủ thất thố như vậy, Mộc Dao không khỏi sững sờ, nhưng sau đó lại nhớ tới gì đó.
'Chẳng lẽ ngay cả cường giả Huyền Hoàng đỉnh phong cảnh cũng sẽ sợ hắn? Không thể nào... Không, không thể nào.' Thấy cao nhân nhìn mình, Mạnh Tư Bội thụt một chân vừa thò vào thư phòng lại.
"Nếu các ngươi có chính sự, vậy các ngươi trò chuyện trước đi, ta đi dạo một lát rồi quay lại."
Mộc Dao nhìn Mạnh Tư Bội chạy trối chết thì khó mà tin được, bất quá nàng cũng không hỏi nhìn mà tiếp tục pha trà.
Bên ngoài ngự thư phòng, Mạnh Tư Bội chạy nhanh tới Trúc Đình, sau đó mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn về phía ngự thư phòng bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
‘Sao hắn... sao hắn lại tới đây.' Trước đó cao nhân kêu nàng đừng đi theo, nàng đã tìm Ân Giang Hồng, dò hỏi về cao nhân nhưng thật chất lại muốn biết tin về Giang Bắc Nhiên.
Ân Giang Hồng nghe xong suy nghĩ một:
"Ngươi có thể vào hoàng cung hỏi thử, trước khi Dao Dao đăng cơ, hoàng đế đời trước chính là hắn."
Mạnh Tư Bội nghe xong thì không khỏi rung động!
‘Thì ra tân hoàng thú vị mà tông chủ nhắc tới chính là hắn ư? !’ Dù Mạnh Tư Bội chưa từng gặp vị tân hoàng này nhưng đã nghe rất nhiều chuyện về đối phương, cũng từng thấy được rất nhiều sự thay đổi to lớn từ chính sách cải cách của hắn.
Rõ ràng nhất là chuyện dịch bệnh, hai châu Phong Lan đều tổn thất to lớn, vô số dân chúng người thì chết, người thì trốn chẳng khác nào tận thế cả.
Duy chỉ có Lư Lâm quận ở Phong Châu là khác, bách tính nơi đó sinh sống chẳng khác nào bình thường.
Vì thế Mạnh Tư Bội từng đặc biệt tới Lư Lâm quận thị sát một lần, phát hiện nơi đó không chỉ không có dịch bệnh mà chất lượng sống nơi này còn vô cùng tốt, dân chúng no đủ, không có nạn đói.
Khuôn mặt bình dân đi trên đường tràn đầy vẻ hạnh phúc, phảng phất như sống rất tốt.
Đây là cảnh tượng mà nàng chưa từng thấy ở bất kỳ nơi nào.
'Vị hoàng thượng này... thật sự rất lợi hại a.' Chỉ là làm sao nàng cũng không ngờ, vị hoàng đế mà nàng luôn ngưỡng mộ lại là cao nhân!
Nhưng khi thân ảnh hai người dần trùng vào nhau, nàng lại cảm thấy mọi thứ như lẽ hiển nhiên.
Cao nhân trong lòng nàng lòng mang chúng sinh, ngay cả dị thú cũng nhận được sự tôn trọng của hắn chứ nói chi là nhân loại.
'Cao nhân... Không hổ là cao nhân!' Trong ngự thư phòng, Giang Bắc Nhiên đang uống trà và thảo luận với Mộc Dao về tình hình dịch bệnh rồi xử lý những sự thay đổi tiếp theo của Thịnh quốc.
Mộc Dao thấy chung của Giang Bắc Nhiên đã hết trà thì lập tức cầm lấy cái ấm, tiếp tục châm trà cho đối phương:
"Đám quan viên ngươi chọn... đều rất lợi hại, hoàn toàn không khác gì với đại quan trong tưởng tượng của ta. Mỗi người đều cực kỳ xuất chúng, tâm hướng về bách tính, dù nắm quyền lớn nhưng không chia bè kết phái, ta... trẫm thật sự không hiểu sao ngươi lại làm được vậy.”
Nghe Mộc Dao nói với mình bằng ngữ khí kính nể khó có được.
Giang Bắc Nhiên bỗng hiểu vì sao lúc nàng nhìn mình lại "ân cần" như thế.
Xem ra là cảm nhận được sự lợi hại do nhóm quan viên mình chọn rồi.
Tuy mỗi người trong số họ không thể nào đều liêm khiết nhưng tuyệt đối làm thật ăn thật, dù là lăn lộn trong đống sâu mọt vẫn giữ được tấm lòng ‘son’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận