Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 991: Bồi Tội (3)

Tuân Ngũ Cô nói xong thì lấy một đóa lam hoa tản mát ngân quang màu lam từ trong Càn Khôn giới ra.
"Hoa này tên là Chân Võ hoa, ta tin Phương tộc trưởng hẳn sẽ không lạ lẫm."
Đương nhiên Phương Niệm Bạch không cảm thấy lạ lẫm rồi, hắn là thương nhân buôn bán, sao có thể không biết Chân Võ hoa nằm trong top 100 trên Trân Kỳ phổ chứ.
‘Lần này Tuân gia thật sự đã dốc hết vốn liếng a.' Sau khi ý thức được điểm này, Phương Niệm Bạch lại quay đầu nhìn về phía nữ nhi của mình, thấy nữ nhi gật đầu thì Phương Niệm Bạch mới nhận lấy Chân Võ hoa:
"Đã để Tuân tộc trưởng tốn kém rồi."
"Này cũng do tên chết bầm nhà chúng ta khiến thiên kim sợ hãi.”
Tuân Ngũ Cô chắp tay với Phương Niệm Bạch xong thì nhìn vừa phía Phương Thu Dao:
"Phương cô nương huệ chất lan tâm, lão phu ở đây xin ngỏ ý cảm ơn ngươi."
Đương nhiên Phương Thu Dao biết tại sao Tuân Ngũ Cô muốn tạ ơn mình. Dưới loại tình huống này, nàng nguyện ý tiếp nhận lời xin lỗi của Tuân gia chính là cho họ ân huệ lớn nhất.
Phương Thu Dao mở miệng đáp lễ với Tuân Ngũ Cô:
"Hy vọng chuyện này đến đây là ngừng, đừng kéo dài thêm nữa."
"Đương nhiên, đương nhiên."
Tuân Ngũ Cô trả lời lại, quay đầu nhìn sang Tuân Toánh:
"Sau khi lão phu trở về sẽ quản giáo đám tiểu tử này thật nghiêm, tuyệt không để chúng làm ra chuyện hoang đường nào nữa."
Phương Thu Dao chắp tay:
"Vậy là tốt rồi."
"Được rồi, nếu hiểu lầm đã giải trừ, chúng ta cũng không ở thêm nữa. Nếu Phương tộc trưởng không chê, về sau chúng ta tiếp tục hợp tác, lão phu nhất định sẽ cho ngài một cái giá vừa ý."
Tục ngữ có câu đưa tay không đánh người mặt cười, Tuân tộc trưởng đã nói tới nước này, Phương Niệm Bạch tự nhiên cũng khách khí đáp:
"Nhất định có cơ hội, mặt khác, Tuân tộc trưởng từ xa mới tới một lần, không bằng ở lại ăn bữa cơm rau dưa đi?"
"Không được, không được, trong tộc còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, chúng ta không làm phiền nữa, cáo từ."
"Được rồi, để ta tiễn các vị."
"Không cần, Phương tộc trưởng dừng bước, chúng ta tự đi là được."
Tuân Ngũ Cô nói xong thì chắp tay với Phương Niệm Bạch rồi đi ra ngoài đại sảnh.
Mặt khác, tộc nhân Tuân gia thấy thế cũng nhao nhao thi lễ với đám Phương gia một cái rồi mới rời đi theo tộc trưởng.
Một đường rời khỏi tiểu trấn, khuôn mặt đang mỉm cười của Tuân Ngũ Cô dần trầm xuống, chậm rãi dừng bước.
Thấy tộc trưởng dừng bước, các tộc nhân khác tự nhiên cũng lập tức ngừng, không dám đi về phía trước nữa.
Tuân Ngũ Cô nghiêng đầu quét mắt nhìn tất cả tộc nhân một lần, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tuân Toánh.
"Để lão phu biết có người dám dùng thủ đoạn nhỏ với Phương gia thì đừng trách lão phu không lưu tình cho người trong tộc!”
Mọi người cảm nhận được uy nghiêm của thì vội cúi đầu chắp tay nói.
"Vâng!"
"Trở về sẽ trừng trị ngươi sau!”
Tuân Ngũ Cô hung hăng trợn mắt nhìn Tuân Toánh một chút rồi triệu hồi phi tọa của mình:
"Đi!"
...
Một bên khác, Phương gia là một mảnh hân hoan vui sướng. Đại nạn lâm đầu nay chuyển nguy thành an, lại còn kiếm được lời lớn như thế thì làm sao họ không vui cho được.
"Ôi, khuê nữ nhà ta, con gái ruột của ta, cha xin lỗi ngươi, ta không nên hoài nghi những gì ngươi, mau nói cha nghe một chút, đến tột cùng ngươi tìm được cao nhân phương nào lại hù Tuân gia thành như thế.”
Nghe Phương Niệm Bạch hỏi thế, đám người đang reo hò cũng an tĩnh lại.
Bởi vì họ vô cùng tò mò, đến tột cùng là ai lại có năng lực đáng sợ như thế, khiến tộc trưởng Tuân gia có thể tự mình tới xin lỗi.
Nhưng Phương Thu Dao lại lắc đầu:
"Vị cao nhân kia không cho ta nói tên của hắn ra."
Phương Niệm Bạch nghe xong, mặc dù có chút thất vọng nhưng xem như cũng nằm trong dự liệu. Dù sao nếu nói được thì từ hôm qua nữ nhi đã nói, đâu cần che che lấp lấp tới tận khi người Tuân gia tới mới khiến họ tin chứ.
"Cao nhân làm việc đều như vậy, có thể hiểu được, có thể hiểu được. Vậy Dao nhi, ngươi phải thay cả nhà ta hảo hảo tạ hơn vị cao nhân kia, ngàn vạn không được qua loa!"
"Yên tâm đi cha, nữ nhi đã biết."
Kỳ thật từ khi người Tuân gia bắt đầu nói xin lỗi, Phương Thu Dao đã bắt đầu nghĩ cách làm sao cảm tạ sư huynh rồi.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui nàng vẫn không cảm thấy bản thân có gì cho sư huynh được.
Cho nên chỉ đành hạ quyết định thức tỉnh càng thêm cố gắng tu luyện, tranh thủ có thể sớm ngày giúp đỡ được sư huynh, dù chỉ là chút chuyện nhỏ xíu thôi cũng được.
Thấy tộc trưởng không hỏi gì, những người khác của Phương gia cũng chỉ đành ém lại phần hiếu kỳ này vào trong lòng.
Thấy mọi người đang cao hứng, Phương Thu Dao đi tới, nói nhỏ bên tai Phương Niệm Bạch:
"Phụ thân, nữ nhi có vài lời muốn nói riêng với ngài.”
Phương Niệm Bạch nghe xong thì gật đầu, sau đó hô lên:
"Man Uyển, đi báo cho bếp chuẩn bị thêm chút rượu và thức ăn ngon, tối hôm nay chúng ta phải hảo hảo ăn mừng một phen!"
Mỹ phụ nhân nghe xong lập tức ứng tiếng:
"Đã biết thưa lão gia, đêm nay ta sẽ tự mình xuống bếp, xem như chúc mừng cho Dao nhi."
Phương Thu Dao nghe xong thì cười nói:
"Vậy thì quá tốt rồi, đã lâu lắm rồi ta không được nếm thử tay nghề của mẹ."
"Xú nha đầu, còn không phải do ngươi luôn đi xa không về à. Cứ chờ đó, hôm nay mẹ sẽ làm toàn món ngươi thích, không ăn hết không được xuống bàn."
"Ai! Nhất định sẽ ăn xong."
Trong tiếng hoan thanh tiếu ngữ, Phương Thu Dao đi theo Phương Niệm Bạch quay trở về đại sảnh, là Khuynh Vân sảnh mà ngày thường không ai được vào.
Theo thường lệ, Phương Niệm Bạch thắp ba nén hương rồi quay đầu lại hỏi Phương Thu Dao:
"Liên quan tới vị cao nhân kia sao?"
"Đúng vậy."
Phương Thu Dao gật gật đầu:
"Kỳ thật chuyện lần này cũng là Tuân gia không may, vừa vặn vị cao nhân này cũng cần Đại Thừa Bí Thủy, cho nên hắn mới nguyện ý ra tay giúp ta, cho nên..."
Phương Niệm Bạch nghe xong một chút liền hiểu:
"Cho nên ngươi đưa Đại Thừa Bí Thủy cho vị cao nhân kia đúng không?"
"Vâng... Kỳ thật tối hôm qua nữ nhi đã muốn..."
"Không cần nói gì nữa, vi phụ hiểu rồi, ta sẽ đưa Đại Thừa Bí Thủy cho ngươi."
Thấy cha quay người chuẩn bị đi ra ngoài, Phương Thu Dao lập tức hô:
"Cha... Tạ ơn ngài, tạ ơn ngài đã nguyện ý vì hạnh phúc của nữ nhi mà bỏ ra tất cả."
Phương Niệm Bạch nghe xong xoay người lại, nhẹ nhàng ôm Phương Thu Dao vào lòng, ôn nhu nói:
"Đứa nhỏ ngốc, là cha thì đương nhiên nguyện ý bỏ ra hết thảy vì hài tử của mình, cha cũng phải cám ơn ngươi đã nguyện ý hy sinh bản thân vì cái nhà này."
Phương Niệm Bạch sao có thể không biết Phương Thu Dao có thể tìm cơ hội chạy trốn. Hắn thậm chí từng nhiều lầm ngầm nói với nữ nhi mau chạy đi, nhưng Phương Thu Dao nghĩa vô phản cố vẫn ở lại cái nhà này, cùng cả gia đình đối mặt với nhân họa sắp tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận