Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 396: Hy Vọng

"Vâng."
Cố Thanh Hoan chắp tay đáp.
Tiếp đó, hắn lại bàn giao cho Cố Thanh Hoan vài việc nhỏ vụn vặt rồi tiễn đối phương đi.
Ngước nhìn tinh không, Giang Bắc Nhiên nhớ lại vài việc trong sổ rồi nói:
"Cải trang vi hành chút đi."
Kỳ thật, Giang Bắc Nhiên vừa lên làm hoàng đế lúc từng nghĩ qua chuyện này. Dù sao hắn từng xem Khang Hi Vi Hành, thấy được hoàng thượng chịu nhục, Tam Đức Tử cùng Pháp Ấn nhảy ra hét lên một tiếng.
"Ngươi biết đó là ai sao!"
Đám sai dịch kia sẽ phối hợp đáp:
"Ta quản hắn là ai! Nói nhiều nữa, ta bắt luôn hai người các ngươi!” Sau đó là một trận trang bức tiêu chuẩn. Nhân vật phản diện bị Pháp Ấn đánh ngã. Sau đó Tam Đức Tử lấy một khối kim bài tới hô:
"Vị này chính là đương kim thánh thượng! Còn không mau quỳ xuống cho ta!"
Chỉ một thoáng, hung thần ác sát, ngưu quỷ xà thần gì đó đều toàn diện quỳ xuống đất.
Giang Bắc Nhiên đã sớm muốn thể nghiệm cảm giác này. Vừa trang bức lại thuận tiện làm chính sự, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm?
Hơn nữa, trước kia mỗi khi hắn gặp chuyện đều kiếm được thêm điểm thuộc tính. Bây giờ hắn có chỗ dựa là đại lão hắc bạch lưỡng đạo. Chút nhàn sự ở Phong Châu khó lòng thúc đẩy ra nhiệm vụ nữa.
Giang Bắc Nhiên cũng không lo lắm về chuyện sẽ để ai giám quốc. Dù sao chờ hắn hạ triều, ngồi mây bay tới một chỗ tùy tiện nào đó, trang bức xong tối lại về là được.
"Nghĩ cũng thấy rất kích thích a."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên lên kế hoạch, Đặng Tương Hàm mặc cung trang cầm hộp đựng thức ăn đi tới vườn thượng uyển, gõ cửa hai lần.
Theo kẹt kẹt vang lên, đại môn dần được mở ra, một vị cung nữ nhô đầu ra, trong nháy mắt thấy Đặng Tương Hàm, hai mắt trừng lớn.
"Đại công chúa!"
Cung nữ hưng phấn hô.
"Suỵt!"
Đặng Tương Hàm vội bịt miệng đối phương:
"Đừng la, bị người khác nghe được sẽ phiền toái."
Lúc này cung nữ mới ý thức được mình làm sai chuyện, vội hung hăng gật đầu.
Đặng Tương Hàm thấy thế mới buông tay ra hỏi:
"Mẫu thân đã ngủ chưa?"
Nghe được hai chữ mẫu thân, cung nữ có chút không quen, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời:
“Vẫn chưa, phu nhân nghe được Ngân Linh công... Không đúng, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư trở về thì vẫn luôn chờ ngài, còn nói..."
"Bên ngoài là ai? Là Tương nhi sao?"
Cùng lúc đó, Lâm Diệu Nghi đi tới dò hỏi.
"Mẹ!"
Vừa thấy là Lâm Diệu Nghi, Đặng Tương Hàm lập tức chạy như bay tới.
Xác định người tới là nữ nhi của mình, Lâm Diệu Nghi không để ý dáng vẻ hoàng hậu, giày cũng không mang đã chạy vào sân, ôm chầm lấy Đặng Tương Hàm.
"Nữ nhi ngoan, nữ nhi ngoan của mẹ, ngươi trở về rồi!"
Đặng Tương Hàm được mẹ ôm thì mở miệng nói:
"Không phải ta đã để Tiếu San truyền tin rồi à, chẳng lẽ nha đầu kia quên?"
"Đã tới, đã tới."
Lâm Diệu Nghi vừa nói vừa vuốt lưng Đặng Tương Hàm:
"Nhưng mẹ thấy xem San nhi, Nguyệt nhi các nàng đều trở về, mãi không thấy ngươi lại nên lo."
Lâm Diệu Nghi nói xong thì lui ra phía sau một bước, nắm bả vai Đặng Tương Hàm:
"Sao ngươi lại mặc cung trang này? Đến cùng cả ngày nay ngươi đi đâu, làm gì?” "Là... Hoàng thượng để ta làm cung nữ thiếp thân cho hắn."
"Cung nữ?"
Lâm Diệu Nghi có chút kỳ quái đánh giá Đặng Tương Hàm vài lần:
"Chỉ có mình ngươi?"
"Ừm, chỉ một mình ta."
Đặng Tương Hàm gật đầu.
Trong nháy mắt, Lâm Diệu Nghi lộ ra thần sắc hiểu rõ:
"Thì ra là thế, xem ra vẫn là tư sắc Tương nhi nhà ta xuất chúng nhất a."
"Ai nha! Mẹ, ngươi nghĩ đi đâu vậy."
Đặng Tương Hàm nghe xong liền biết Lâm Diệu Nghi nghĩ gì.
"Chẳng lẽ mẹ nghĩ sai rồi? Nhiều công chúa như vậy, duy chỉ để ngươi đi, ngươi đừng nói hoàng thượng không có ý tứ gì với ngươi nha.” Nghe xong, Đặng Tương Hàm không khỏi nghĩ tới ánh mắt khinh thường cùng không chút dục vọng hay thước tiếc khi nhìn vào ngực mình của hoàng thượng, nàng lập tức lắc đầu:
"Tân hoàng tâm chứa thiên hạ, căn bản vô tâm chuyện nam nữ, nữ nhi đi theo hắn một ngày, biết hắn thật sự là một hoàng đế tốt."
Nghe được hai chữ hoàng đế, Lâm Diệu Nghi thở dài:
"Về trước phòng rồi nói.” Đặng Tương Hàm trở lại phòng, ngồi lên gấu cao phủ da thú rồi kể lại mọi chuyện cho Lâm Diệu Nghi. Đương nhiên, nàng không kể chuyện Lương quốc, sợ mẫu thân biết quá nhiều.
Nghe xong Đặng Tương Hàm tự thuật, Lâm Diệu Nghi thở dài:
"Hoàng thượng ta cũng biết. Từ lúc hắn tiến cung, trừ ngày đầu tiên tới Dục Tú cung ra thì chưa từng tới. Không ít tần phi trong cung đều lo sợ bất an, rất sợ đột nhiên xuất hiện một đạo ý chỉ đuổi chúng ta ra ngoài."
“Vẫn may, hiện tại đã qua hai tháng, hoàng thượng dù như đã quên chúng ta, nhưng cũng không có ý đuổi đi, xem như cho chúng ta chút hi vọng sống sót."
Nghe mẫu thân miêu tả, Đặng Tương Hàm không khỏi có thêm vài phần hảo cảm với vị hoàng thượng này.
Lúc vào triều, Đặng Tương Hàm phát hiện quan viên có sự thay đổi. Rất nhiều người nàng quen nhưng cũng có rất nhiều người lạ.
Lúc này nàng liền hiểu, triều đình vừa được “thay máu”.
Sau khi tới thư phòng, Đặng Tương Hàm thấy tân hoàng đọc sách cả buổi trưa, về sau nghe Vương công công nói, nàng mới biết từ khi đăng cơ, ngày nào tân hoàng cũng dành nhiều thời gian đọc sách.
Cũng không biết cái kia Ân Giang Hồng tìm được vị nhân kiệt này từ đâu...
Khi biết mình được thả đi, Đặng Tương Hàm có rất nhiều dự định. Nếu hoàng thượng là hôn quân, nàng nên làm gì, nếu hoàng thượng chỉ là bù nhìn, hoặc xảo quyệt vô cùng thì nên làm gì.
Nàng có thể đoán được, tân hoàng được Ân Giang Hồng chọn trúng, tất nhiên sẽ không quá kém, nhưng không ngờ sẽ lợi hại đến nước này. Việc này khiến nàng vô cùng bất lực, vì nàng hoàn toàn đoán không đoán được tâm tư vị hoàng thượng này.
Trong lúc Đặng Tương Hàm suy nghĩ, Lâm Diệu Nghi mở miệng nói:
"Ai, hôm qua ta thấy Uyển Dung cùng Ỷ Vân nghĩ biện pháp rời khỏi Dục Tú cung, cũng biết các nàng muốn đi tìm hoàng thượng. Tương nhi, ngươi nghe mẹ nói không..."
"Mẹ, ngài đừng hỏi ta nữa."
Biết mẹ mình muốn hỏi gì, Đặng Tương Hàm lắc đầu, dù thời gian đã qua lâu, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa tiếp nhận được sự thật hoàng cung không còn là nhà mình nữa.
Có thể nói, trong lòng nàng vẫn giữ một tia hy vọng mọi thứ có thể quay lại như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận