Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 271: Lạc Văn Chu

"Các ngươi làm quen với nhau đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi qua một bên, để ba người không cần câu nệ.
Ngô Thanh Sách vừa đánh giá Lạc Văn Chu xong thì dẫn đầu vươn tay nói:
"Ngô Thanh Sách của Quy Tâm tông, rất hân hạnh được biết ngươi."
"Lạc Văn Chu của Kỳ Văn tông, ta có phải hay không nên xưng ngài một tiếng sư thúc?"
Ngô Thanh Sách nghe xong thì khựng lại. Luận về bối phận mà nói, Lạc Văn Chu phải gọi hắn một tiếng sư thúc, nhưng hắn thật sự không tiếp thụ được đột nhiên có một sư chất xấp xỉ mình, hoặc có khi còn lớn hơn hắn một chút.
"Ngươi và ta cũng không cách tuổi quá nhiều. Mà ta và sư huynh mặt ngoài là quan hệ sư huynh nhưng kỳ thật chẳng khác sư đồ là mấy. Cho nên chúng ta cứ ngang hàng thôi.”
"Được, vậy ta sẽ gọi ngài một tiếng Thanh Sách sư huynh."
"Tốt, Văn Chu sư đệ."
Tiếp đó Cố Thanh Hoan ở bên cạnh cũng mở miệng nói với Lạc Văn Chu:
"Ngươi gọi ta Thanh Hoan là được."
Lạc Văn Chu nghe xong thì gật đầu, chắp tay về phía Cố Thanh Hoan:
"Gặp qua Thanh Hoan sư huynh."
Chờ ba người quen thuộc với nhau hơn, Giang Bắc Nhiên lần nữa đi tới rồi nói:
"Làm quen xong thì lên mây đi, lên rồi trò chuyện tiếp.”
"Vâng."
Ba người chắp tay với Giang Bắc Nhiên, lần lượt đi vào trong mây, đây là lần đầu tiên Lạc Văn Chu được cưỡi mây, trên mặt còn có vẻ hiếu kỳ dễ thấy.
Đợi Giang Bắc Nhiên tiến vào, đám mây dần nâng lê.
Ngô Thanh Sách từng có kinh nghiệm phi hành nói với Lạc Văn Chu:
"Lạc sư đệ, lát nữa tốc độ sẽ rất nhanh, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tâm lý."
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở."
Lạc Văn Chu chắp tay với Ngô Thanh Sách rồi lấy một bình đan dược màu tím ra dùng. Chính là Thanh Tâm Đan ban nãy Giang Bắc Nhiên cho hai người họ.
"Văn Chu."
Nghe sư phụ đột nhiên gọi mình, Lạc Văn Chu lập tức xoay người chắp tay:
"Đệ tử nghe."
"Cho ta xem Thanh Tâm Đan một chút nào."
"Vâng."
Lạc Văn Chu lên tiếng đưa đan dược cho Giang Bắc Nhiên bằng hai tay.
Giang Bắc Nhiên xem sơ qua Thanh Tâm Hoàn Lạc Văn Chu vừa dâng lên nhìn, khỏi thầm thán phục thiên phú luyện đan của con hàng này.
"Trong thời gian ngắn như vậy ngươi đã có thể luyện chế ra Thanh Tâm Đan phẩm chất thế này, nhìn ra được ngươi luyện tập rất khắc khổ."
"Mỗi một câu sư phụ răn dạy, đệ tử đều nhớ kỹ trong lòng, nếu ròng rã một năm mà chút tiến bộ cũng không có, vậy ta mới phải hổ thẹn với những gì sư phụ dạy bảo."
Đã một năm rồi sao...
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu, hắn không khỏi nhớ tới lần đầu gặp Lạc Văn Chu vào một năm trước.
Hôm đó Giang Bắc Nhiên tính xuống núi tìm chút khoáng thạch, vì đi đường tắt nên đi ngang một thôn trang nhỏ đang có ôn dịch.
Dưới tình huống không có nhiệm vụ được phát động, Giang Bắc Nhiên liền đi vào thôn trang.
Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị trị liệu cho những thôn dân kia thì phát hiện đã có trước hắn một bước, cách ly thôn dân bị bệnh ra một góc, mặt khác còn dùng mộc phù thảo chế thành thuốc bột cho toàn bộ thôn trang tiến hành "trừ độc", có thể nói là cực kỳ chuyên nghiệp.
Trong từng đợt ho khan, Giang Bắc Nhiên rất nhanh đã biết được thần y từ trong miệng những thôn dân nà.
Vào lúc thấy Lạc Văn Chu, Giang Bắc Nhiên đã có ấn tượng cực tốt với hắn, tu vi đối phương không tính là cao, chỉ là Huyền Giả nhị giai, nếu bị dính ôn dịch, thân thể đối phương cũng chẳng cầm cự nổi.
Thế nhưng Lạc Văn Chu chẳng quan tâm một mình đi xuyên qua khu cách ly, trở thành niềm hy vọng cho các bệnh nhân.
Giang Bắc Nhiên ở bên ngoài quan sát một lúc, phát hiện y thuật đối phương cũng không tính là cao minh, tối đa cũng chỉ biết truyền huyền khí vào thân thể thôn dân, dùng cách này trị ngọn chứ không trị được gốc, chỉ kéo dài thời gian cho bệnh nhân thôi.
Giang Bắc Nhiên quan sát nửa ngày, xác định Lạc Văn Chu không có cách giải quyết ôn dịch mới ra tay.
Đối với người tu luyện mà nói, trị liệu cho người bình thường là một chuyện vô cùng phiền phức. Đầu tiên không thể dùng huyền khí chữa trị, bằng không thân thể yếu ớt của người bình thường nhất định gánh không được, trước khi bệnh được trị, thân thể bệnh nhân đã bị nổ tung vì huyền khí.
Mặt khác, đan dược cũng không được, đan dược đối với người tu luyện còn có ba phần độc tính, cho người bình thường dùng chẳng khác nào thuốc độc. Trừ phi có thể luyện chế ra đan dược có độc tố cực thấp, bằng không đan dược của người tu chính là độc chí mạng của người thường.
Dưới hai hạn chế này, Giang Bắc Nhiên muốn cứu thông dân phải dựa vào y thuật truyền thống, châm cứu và Đông y.
Ban đầu, Lạc Văn Chu khá kinh ngạc vì sự xuất hiện của Giang Bắc Nhiên, nhưng khi thấy đối phương trấn an một bệnh nhân ho tới muốn văng phổi ra ngoài liền biết Giang Bắc Nhiên rất lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận