Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 808: Gió Từ Đâu Mà Tới

"Ừm."
Giang Bắc Nhiên tùy ý đáp một tiếng.
Nghe Giang Bắc Nhiên vẫn giữ bộ dáng không quan tâm như thế, Lục Dương Vũ ngày càng không rõ đền cùng Giang Bắc Nhiên có hứng thú với cổ tịch không.
Sau đó vài ngày, Giang Bắc Nhiên vẫn ở lại trong Linh Lung phường, mãi đến trước khi lên đường một ngày, hắn mới trở lại Vạn Hoa cốc.
"Tiểu Bắc Nhiên!"
Nhìn thấy Giang Bắc Nhiên đột nhiên đẩy cửa phòng đi tới vào, Thi Phương Lan đang ngồi chán nản trong phòng đứng lên hô.
"Hai ngày này ngươi đi đâu vậy!"
"Tản bộ thôi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi vào trong phòng.
Thi Phương Lan cũng đi theo, vừa đi vừa nói:
"Hai ngày nay Yêu Yêu Nhi tới tìm ngươi mấy lần luôn, nhìn bộ dáng hẳn rất gấp."
Giang Bắc Nhiên hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng biết mấy ngày qua Thi Gia Mộ sứt đầu mẻ trán thế nào. Bất quá hắn cũng không muốn giúp Thi Gia Mộ chịu trách nhiệm việc này, dù sao... Nàng mới là đội trưởng.
Giang Bắc Nhiên bắt đầu đun nước rồi nhìn về phía Thi Phượng Lan hỏi:
"Hôm nay nàng không tới sao?"
"Ừm, biết ngươi không ở nhà sau liền không tới, thật là một cái vô tình tiểu nha đầu, uổng ta đối với nàng tốt như vậy!"
Thi Phượng Lan vừa dứt lời thì tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
"Vào đi.”
Giang Bắc Nhiên mở miệng nói.
Phanh một tiếng, cửa bị đẩy ra, Thi Gia Mộ xông tới, vừa muốn nói chuyện thì thấy Giang Bắc Nhiên.
"Đại thúc!"
Thi Gia Mộ hô to một tiếng:
"Mấy ngày nay ngươi đi đâu!"
"Tản bộ thôi."
Giang Bắc Nhiên lạnh nhạt đáp.
"Tản bộ! ?"
Thi Gia Mộ khí thế hùng hổ vọt tới trước mặt Giang Bắc Nhiên, vừa muốn mở miệng đã bị ánh mắt Giang Bắc Nhiên hù cho lùi lại ba bước.
Thi Gia Mộ thở hổn hển hai cái, ủy khuất hô:
"Ba ngày! Ngươi có biết ba ngày nay ta trải qua thế nào không!"
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nhìn Thi Gia Mộ một cái:
"Cần ta sờ đầu ngươi rồi nói một câu vất vả rồi sao?"
Thi Gia Mộ sững sờ rồi đáp:
"Vậy... cũng là không cần."
"Thế thì chớ có nũng nịu, lần này trưởng bối nhà các ngươi đã để ngươi đảm nhiệm chức đội trưởng, chứng tỏ kỳ vọng rất cao ở ngươi, muốn bồi dưỡng ngươi. Ngươi bây giờ đã có quyền lực, về sau bạn ngươi chơi, huynh đệ tỷ muội của ngươi cùng cuộc sống của ngươi sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi."
Rất thần kỳ, dù chỉ một câu ngắn ngủi nhưng phàn nàn trong lòng Thi Gia Mộ với đại thúc nháy mắt mất sạch.
'Nguyên lai... Hắn rời đi là cố tình để ta một mình đối mặt với hết thảy à.' Thi Gia Mộ nhớ lại những chuyện mình gặp mấy ngày này, cảm thấy đúng như đại thúc nói. Trước kia từng có mấy vị ca ca vốn rất tốt với nàng, nhưng hiện tại đã thay đổi, hoặc nói quan hệ giữa họ đã thay đổi, không còn thuần túy như trước nữa.
"Đại thúc, đây là ... trưởng thành sao?"
Thi Gia Mộ nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Ừm, chúc mừng ngươi đã trưởng thành."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
Thi Gia Mộ hít sâu một hơi, phảng phất như đã lớn lên rất nhiều, sau đó thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái.
Vì nàng đã hiểu đại thúc làm như vậy hoàn toàn là để tốt cho nàng.
Hài lòng gật đầu, Giang Bắc Nhiên nói:
"Được rồi, trở về chuẩn bị cẩn thận đi, ngày mai gặp."
"Ừm, ngày mai gặp, đại thúc."
Giang Bắc Nhiên phất phất tay, Thi Gia Mộ đi ra ngoài cửa.
Chờ Thi Gia Mộ đi xa, Thi Phượng Lan ngồi nghe kế bên đột nhiên hỏi:
"Tiểu Bắc Nhiên, đến cùng thế nào mới có thể trưởng thành a?"
"Không phải ngươi đã trưởng thành rồi sao?"
"Mới không phải!"
Thi Phượng Lan thở dài:
"Người trong nhà đều coi ta là hài tử, chuyện gì cũng không cho ta biết, vừa rồi nghe ngươi nói thế, ta đột nhiên có chút hâm mộ Yêu Yêu Nhi."
Nói xong, Thi Phượng Lan một bắt lấy cánh tay Giang Bắc Nhiên khẩn cầu:
"Tiểu Bắc Nhiên, ngươi cũng giúp ta biến thành người lớn có được hay không?"
"Không giúp."
Nghe Tiểu Bắc Nhiên gọn gàng mà linh hoạt trả lời, Thi Phượng Lan "hừ" một tiếng:
"Hẹp hòi! Rõ ràng ngươi đã giúp Yêu Yêu Nhi thành người lớn, sao không giúp ta một chút chứ!"
Thi Phượng Lan vừa dứt lời thì phanh một tiếng, cửa gỗ bị một trận cuồng phong thổi ra.
Đồng thời, một cỗ khí thế cực mạnh bắn thẳng đến Giang Bắc Nhiên.
'Làm gì vậy...' Giang Bắc Nhiên nhìn bàn trà bị lật đổ thì xạm mặt lại.
Trong một tháng ở Thi gia, Giang Bắc Nhiên đã sớm nhận ra có một ánh mắt nhìn chằm chằm hắn và Thi Phương Lan, đó chính là cha nàng.
'Già mà không đứng đắn... tư tưởng bẩn thỉu, sao lại trút giận lên người ta làm gì.’ Thi Phượng Lan chạy tới chỗ cửa ra vào nhìn, sau đó mới đóng cửa lại, hỏi Giang Bắc Nhiên:
"Gió này ở đây ra vậy?"
"Ai mà biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận