Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 415: Trẫm Vẫn Phải Quản

Đào Tuyết Phong nghe xong thì sắc mặt ngưng tụ, cảm giác như bị lửa đốt tới mông. Nếu hắn đồng ý, thả công nhân đi, vạn nhất lần sau đối phương tới mỏ khác của Đào gia đòi người thì họ làm gì đây? Chẳng lẽ cũng thả hết?
Nhưng không thể không đồng ý... . Hắn không biết hậu quả của việc đó là thế nào, lỡ mà Ân Giang Hồng đánh tới cửa, hắn sẽ thành tội nhân của Đào gia mất.
Đào Phong Tuyết khó xử, nói lảng sang chuyện khác:
"Đoạn đường này hoàng thượng trèo đèo lội suối thật vất vả. Bằng không chúng ta trước dùng bữa, ăn cơm xong chúng ta lại thảo luận việc này được không?"
Nhấp một ngụm trà, Giang Bắc Nhiên trả lời:
"Đào công tử là muốn chờ lệnh tôn về nhỉ. Không sao, trẫm có thể đợi."
Đào Phong Tuyết bị vạch trần thì không hiểu sao khí thế bỗng thấp hơn một cái đầu, đầu óc nóng lên:
"Hoàng thượng nghĩ nhiều, việc này tự ta có thể làm chủ, ta có thể dẫn hoàng thượng tới quặng mỏ hỏi ý những công nhân kia, nhưng nếu bọn họ đích xác tự nguyện làm công cho Đào gia ta, có phải hoàng thượng nên nhận lỗi với chúng ta không?” Giang Bắc Nhiên cười một tiếng, nhìn Đào Phong Tuyết:
"Chỉ sợ Đào gia các ngươi chịu không nổi."
Trong nháy mắt, Đào Phong Tuyết cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn áp tới mình, đầu như bị thứ gì đó đánh vào.
Sao có thể! ? Không phải hoàng thượng phải là người bình thường ư?! Sao lại có khí thế dạng này?! không phải chỉ có người bình thường mới có thể làm Dưới áp lực, Đào Phong Tuyết cảm thấy có chút choáng, cũng vô cùng hối lỗi vì chuyện mình đã đáp ứng vừa rồi.
Sao ta lại xúc động như vậy!
Trong lúc Đào Phong Tuyết hối hận, một đạo âm thanh trung khí mười phần truyền tới từ bên ngoài.
"Quý khách nghênh môn, lão phu đến chậm, xin quý khách rộng lòng tha thứ a!"
Nghe được thanh âm này, trong nháy mắt Đào Phong Tuyết mới thở phào một hơi, Đào gia chủ rốt cục cũng trở về.
Giang Bắc Nhiên thì có chút tiếc nuối, vừa rồi hắn kích thích Đào Phong Tuyết một chút, khiến đối phương lộ ra nhiều sơ hở hơn. Cơ mà hiện cha hắn đã về, con hàng này làm gì còn chỗ chen miệng vào.
Chỉ chốc lát sau, một nam tử râu dài tiến vào phòng chính, hắn nhìn Đào Phong Tuyết ngồi trên chủ nói:
"Phong nhi a, ngươi có chiêu đãi tốt khách quý không?” Đào Phong Tuyết tiến lên nghênh đón:
"Hồi bẩm phụ thân, ban đầu có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng bây giờ đã nói rõ rồi, hài nhi đang muốn mời hoàng thượng ở lại phủ dùng bữa."
Nam tử trung niên quét mắt nhìn hố sâu trên đất, lập tức cười nói:
"Vậy thì tốt rồi."
Nói xong thì nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Vị này chính là hoàng thượng nhỉ, lão phu Đào Dương Bác mới từ Lôi Minh tông về. Chậm trễ tiếp giá, xin hoàng thượng đừng trách cứ."
Ân... Già hay so với nhỏ càng biết giải quyết công việc hơn.
Câu đầu tiên đã biểu đạt hắn không muốn vạch mặt, sau đó lấy Lôi Minh tông ra chèn ép Giang Bắc Nhiên, có thể nói là không kiêu ngạo không tự ti.
"Đào lãnh sự khách khí, trẫm tới đột ngột, Đào lãnh sự không ở trong phủ cũng là bình thường."
Đào lãnh sự ngồi lên chủ vị:
"Nghe khuyển tử nói, hoàng thượng tới chuyến này là vì chuyện quặng mỏ?"
"Đúng vậy."
Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Không biết Đào lãnh sự có biết tân chính lệnh trẫm đã ban bố không?"
"Biết, đương nhiên biết, đường đi đều dán đầy bố cáo, còn có người chuyên đứng đọc to, lão phu muốn không biết cũng khó a, thủ đoạn lôi đình này của hoàng thượng thật khiến lão phu mở rộng tầm mắt a."
"Vậy vì sao Đào đại nhân còn muốn bắt thôn dân Tân Hà thôn đào mỏ cho ngươi?"
Đào Dương Bác nghe xong thì thở dài:
"Ai, lão phu cũng có nỗi khổ tâm a. Dù lão phu có chỗ dựa là Lôi Minh tông, ngày thường cũng là rất uy phong, nhưng vất vả thế nào chỉ có tự mình biết."
Mặc dù Đào Dương Bác nói có chút lập lờ nước đôi, nhưng lời này vừa nói ra chẳng khác nào thừa nhận là hắn đã bắt thôn dân đi đào mỏ, không vụng về lấy cớ như con hắn.
Lão hồ ly này muốn chơi trò tình cảm?
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang suy đoán, Đào Dương Bác nói tiếp:
"Mỗi tháng lão phu đều phải dâng ngàn khối linh thạch cho Lôi Minh tông, còn có lương thực, mỏ, giấy, tơ lụa các loại, nếu giao không đủ, cả nhà lớn nhỏ này của lão phu sẽ nguy hiểm đến tính mạng a."
Nghe xong Đào Dương Bác nói xong, Giang Bắc Nhiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Đúng rồi!
Giang Bắc Nhiên bỗng phát hiện mình vẫn luôn làm sai. Hắn làm hoàng đế, muốn đối phó với tông môn là không nên, dù có Quan Thập An cùng Ân Giang Hồng làm chỗ dựa nhưng nếu dùng sức mạnh áp chế thì chỉ nhất thời thôi, tông môn tuyệt đối sẽ xem hắn như cái đinh trong mắt, tìm cách xử trí cho thống khoái.
Mà chính sách cưỡng chế không phải cách hay, vì dưới áp bách sẽ có phản kháng.
Chỉ khi cả hai cùng có lợi thì quan hệ song phương mới ở hình thức tốt nhất.
Hắn muốn khiến tông môn thay đổi suy nghĩ. Các tông chủ không hiểu biết về bách tính, lý do chỉ có một, họ căn bản không cố tình bóc lột người dân, mỗi tông môn đều có một người phát ngôn với dân gian. Giống như Diệp gia cùng Thiệu gia ở Tập Nguyên trấn vậy, nhìn như uy phong bát diện nhưng kỳ thật chẳng qua chỉ là thủ hạ của Tứ Phương tông cùng Mãn Nguyệt giáo, làm việc vặt cho tông môn mà thôi.
Đối với người tu luyện mà nói, tu luyện mới là đại sự hạng nhất, về phần đào linh thạch, trồng rau, nuôi tằm các loại chỉ có loại người hạ đẳng mới làm, bọn hắn tự nhiên sẽ không làm, tất cả đều ném cho gia tộc cấp dưới.
Mà số thuộc hạ gia tộc này phải bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ của mình, từ đó mà không ngừng bóc lột người dưới nữa, khổ tự nhiên là chỉ có bách tính.
Cho nên, giờ khắc này, Giang Bắc Nhiên đã hiểu, hắn muốn đối phó không phải những tông môn kia, mà là đại tộc thế gia phía dưới tông môn!
Chỉ khi khiến các thế gia đại tộc này hiểu rõ, kiếm tiền không chỉ có bóc lột bách tính mà thôi, họ còn có thể để “hợp tác” với bách tính nữa. Đương nhiên, để làm được chuyện này rất khó, dù sao đâu ai ngại kiếm được nhiều tiền, dù bóc lột bách tính chỉ khiến họ lời thêm mấy lượng bạc nhưng vẫn là có lời đó thôi.
Dù sao ức hiếp bách tính cũng không tốn phí.
Cho nên, trước tiên phải khiến những gia tộc dạng này hiểu rõ, họ đã lãng phí tiềm lực là bách tính, kết cấu xã hội hoàn mỹ là hai bên đều có lợi, hoàn toàn không cần áp bách bách tính thành cái dạng này.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, trong nháy mắt Giang Bắc Nhiên xóa sạch kế hoạch cũ, sửa sang lại khiến nó hoàn thiện hơn.
Nhìn thấy hoàng thượng đột nhiên sửng sốt, Đào Dương Bác hỏi:
"Lão phu nói gì sai, khiến hoàng thượng không vui?"
"Không."
Giang Bắc Nhiên khoát tay:
"Trẫm hiểu nỗi khó xử của Đào lãnh sự, nhưng chuyện gì ra chuyện đó, chuyện ở Tân Hà thôn trẫm vẫn phải quản.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận