Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 738: Ngọc Thạch (2)

Có thể nói ngọc tốt là vật phẩm thiết yếu của người tu luyện. Dù sao có ai mà lúc luyện công không điểm lại vẽ ra đường đâu?
Khi gặp chuyện, có một khối ngọc bàng thân sẽ giúp tổn thương trên thân thể được giảm bớt.
Mặt khác, bảo ngọc trừ hộ thân, còn có một loại ngọc Thiên Đạo.
Loại ngọc này càng chứa nhiều huyền học, trừ cản sát ra thì còn giúp tăng vận may của người sở hữu.
Người tu luyện vốn nghịch thiên, vận khí là thứ giúp họ đi được bao xa.
Dù là thiên tài tu luyện đi nữa mà mới luyện tới Đại Huyền Sư đã đụng phải Huyền Linh, dù có khí vận cấp nhân vật chỉ cũng khó lòng thoát khỏi cảnh hôi phi yên diệt.
Một thân thiên phú còn chưa kịp phát huy công dụng dã tráng niên mất sớm.
Nói cách khác, dù có là thiên tài cũng vô dụng, ngươi nhất định phải cam đoan bản thân sống sót mới có khả năng trở thành cường giả chân chính.
Cho nên, so với bảo ngọc hộ thân thì rất nhiều người tu luyện càng mê ngọc Thiên Đạo hơn, dù không cách nào chứng minh được nó nhưng vẫn có không ít người nguyện ý mua để được yên lòng.
Nếu sau đó gặp chuyện hên thì quy công cho ngọc Thiên Đạo, ngược lại là do mình mua sai.
Cứ thế, ngọc Thiên Đạo liền trở thành loại ngọc được nhiều người săn đón nhất.
Đương nhiên, Giang Bắc Nhiên chẳng thèm ngó ngàng tới loại ngọc này, Thiên Đạo không hố hắn thì hắn đã thắp nhang cầu nguyện rồi, bảo hộ là chuyện không thể nào chứ trông cậy chi cái gì mà ngọc Thiên Đạo.
Còn không bằng hô to một tiếng.
Hệ thống mới là thần!
Nhìn Giang Bắc Nhiên quan sát xung quanh, khóe miệng Thi Hoằng Phương có chút cong lên, cười nói:
"Xem ra trên phương diện ngọc thạch ngươi khá am hiểu nhỉ?” Giang Bắc Nhiên gật gật đầu đáp:
"Ừm, cũng hiểu chút da lông."
"Ha ha ha, ngược lại ta rất muốn biết da lông mà ngươi nói đến tột cùng là dạng da lông gì."
Trong lúc cả hai đang trò chuyện thì một nữ hài trẻ tuổi ăn mặc mộc mạc đi xuống từ trên lầu hai, thi lễ với Thi Hoằng Phương một cái.
"Bái kiến Thi phủ chủ."
Bất quá nhìn nàng thi lễ, Giang Bắc Nhiên cảm thấy nàng có thể ngã sấp xuống bất kỳ lúc nào, hơn nữa trông vẻ mặt nàng hình như vẫn chưa tỉnh ngủ.
"A, là Ninh Ninh à. Hôm nay tới phiên ngươi làm nhiệm vụ?"
"Hồi phủ chủ, hôm nay không phải ta tới làm nhiệm vụ, chỉ là đến giúp đỡ, ta..."
Trong lúc nói chuyện, Liễu Vi Ninh đột nhiên dùng sức hít mũi một cái, sau đó đôi mắt cá chết lập tức khóa chặt Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên bỗng có cảm giác như sói đói gặp con mồi. Hắn có chút không hiểu, dù mị lực của hắn tăng lên, hiện tại hắn ngày càng tuấn lãng, đẹp trai thì ánh mắt Ninh Ninh dù nhìn hắn nhưng lại không có hắn.
Liễu Vi Ninh đi hai ba bước tới trước mặt Giang Bắc Nhiên, nhìn chòng chọc đối phương nhưng chẳng nói gì, chỉ nhìn mà thôi.
"Cô nương, có chuyện gì sao?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Trên người ngươi có bảo ngọc."
Lúc Liễu Vi Ninh nói chuyện thì nuốt ngụm nước miếng, cứ như ngửi thấy mỹ thực gì vậy.
Bảo ngọc?
Giang Bắc Nhiên ngây ra một lúc, trên người hắn đương nhiên có bảo ngọc, dù ngọc thạch nơi này đều là ngọc tốt thượng phẩm, nhưng Hồng Hộc Ngọc tuyệt đối áp đảo chúng, là thức chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn luôn để ngọc Hồng Hộc trong Càn Khôn giới, vậy mà nữ nhân này cũng có thể cảm nhận được?
Liễu Vi Ninh có chút ngẩng đầu lên, mở miệng nói:
"Ta muốn thấy khối ngọc kia."
"Cô nương, sợ là ngươi hiểu lầm gì rồi, trên người ta làm gì có bảo ngọc."
"Không! Ngươi có!"
Liễu Vi Ninh thập phần khẳng định, nàng nhẹ gật đầu:
"Ta muốn thấy."
Nói xong nàng lại nuốt một ngụm nước miếng.
Tê...
Nhìn dáng vẻ Liễu Vi Ninh kiên định như vậy, cộng với đây là nơi quan trọng, chỉ sợ nếu là người bình thường sẽ không được vào đâu...
Chẳng lẽ là Mệnh Khuê Chi Thể?
Giang Bắc Nhiên biết loại thể chất này có thể cảm ứng được ngọc thạch trong vòng phương viên trăm dặm, nhưng không biết loại thể chất này còn cảm nhận được ngọc trong Càn Khôn giới, thật sự lợi hại.
Nhưng vì cái gọi là hoài ngọc có tội, nói thế nào thì đây cũng là trên địa bàn của người ta, Giang Bắc Nhiên không tính lấy ngọc Hồng Hộc ra.
Thế là Giang Bắc Nhiên dứt khoát ngó lơ Liễu Vi Ninh, tiếp tục quan sát lên xung quanh ngọc thạch.
Liễu Vi Ninh cũng không nháo, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm Giang Bắc Nhiên, Giang Bắc Nhiên đi đâu nàng cũng như cái đuôi đi theo tới đó.
Tới khi Giang Bắc Nhiên quan sát xong, Thi Hoằng Phương cũng hợp thời mở miệng:
"Tham quan xong rồi thì ta dẫn ngươi lên lầu hai nhìn thử."
Giang Bắc Nhiên đồng ý rồi đi theo Thi Hoằng Phương tới lầu hai, mà Liễu Vi Ninh thì tiếp tục đi sau lưng Giang Bắc Nhiên, nhìn chằm chằm hắn.
Giang Bắc Nhiên cũng không để ý tới nàng, dù sao xem người khác như không khí là một trong số những tuyệt chiêu của hắn.
Lên tới lầu hai, trước mắt Giang Bắc Nhiên sáng rực lên, nếu nói lầu một là bảo ngọc thượng đẳng thì lầu hai là thành phẩm của bảo ngọc.
Ngọc giản, ngọc Thiên Đạo, ngọc hộ thân, ngọc huyền pháp các loại, cần gì cũng có.
Mà mỗi một loại thành phẩm đều có thể khiến Giang Bắc Nhiên kinh hô.
Vậy cũng được?
Hắn vốn tưởng mình đã đi rất xa trên con đường chế ngọc. Nhưng bây giờ lại phát hiện con đường này còn dài lắm.
Giang Bắc Nhiên đi tới trước một viên ngọc giản, quay đầu lại hỏi Thi Hoằng Phương:
"Tiền bối, ta có thể cầm lên nhìn một chút chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận