Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 947: Chuyện Của Phương Thu Dao (2)

Nhưng vào lúc Phương gia tưởng mọi chuyện đã ổn thì chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Sau khi bàn xong chuyện hợp tác, người Tuân gia tỏ ý muốn xem thử nhà kho. Đương nhiên Phương gia toàn lực thỏa mãn, để tộc trưởng Phương Niệm Bạch trực tiếp dẫn họ đi tham quan.
Lúc tham quan tới nhà kho thứ hai, người Tuân gia phát hiện trong đó có vài cọng linh dược cực phẩm trông dáng dấp rất tốt, hẳn được bồi dưỡng bởi thủ pháp đặc biệt gì đó.
Vì thế đối phương mới tò mò hỏi tộc trưởng Phương Niệm Bạch:
"Phương tộc trưởng, không biết vì sao vài cọng linh dược này lại sinh trưởng tốt như vậy?"
Ban đầu Phương Niệm Bạch nói là do thổ nhưỡng, mà người Tuân gia từng trải sự đời sao có thể không nghe ra ẩn ý bên trong.
"Xem ra Phương gia các ngươi vẫn đề phòng chúng ta a. Cũng được, không nói thì không nói."
Thấy sắc mặt người Tuân gia không dễ nhìn, Phương Niệm Bạch vội vàng giải thích:
"Tuân công tử hiểu lầm rồi, ta vẫn chưa nói xong mà. Trừ thổ nhưỡng, chúng sinh trưởng tốt như thế là vì được tưới bởi Đại Thừa Bí Thủy."
"Đại Thừa Bí Thủy! ?"
Công tử Tuân gia nghe xong rõ ràng có phần kinh ngạc. Không ngờ một tiểu gia tộc ở nước biên giới yếu ớt lại có được bảo vật trên Trân Kỳ phổ.
Kinh ngạc qua đi, công tử Tuân gia ha ha cười nói:
"Thì ra là thế, xem ra ta tìm Phương gia các ngươi hợp tác là tìm đúng rồi."
Phương Niệm Bạch nghe xong nhẹ nhàng thở ra, nói câu "Toàn bộ đều nhờ Tuân công tử dìu dắt."
Sao đó Tuân công tử cũng chẳng nói tới việc này nữa, lại vui sướng đi tham quan thêm vài nhà kho nữa của Phương phủ.
Nhưng vào lúc hắn đi ra tới cửa, chuẩn bị rời đi thì đụng trúng Phương Thu Dao vừa trở về từ Quy Tâm tông, nhất thời cả kinh!
‘Hay cho một tiểu nhân nhi đẹp như tranh vẽ!’ Tuân công tử cũng chẳng biểu thì gì, tiếp tục trao đổi về chuyện hợp tác của hai nhà.
Nhưng sau đó vị Tuân công tử này lại thường xuyên mượn cớ bái phỏng, lúc thì bảo muốn kiếm thêm hàng, lúc thì bảo muốn thăm nơi trồng trọt của Phương gia.
Mà Phương Niệm Bạch tuy già nhưng không hồ đồ. Lần nào vị Tuân công tử này tới đều hỏi bóng hỏi gió về Thu Đao. Ban đầu còn gián tiếp, càng về sau càng trực tiếp, vừa đến đã hỏi:
"Hôm nay lệnh ái không ở trong phủ sao?"
Này đâu còn là nghe ngóng nữa, căn bản là lưu manh rồi!
Thế nhưng Phương Niệm Bạch không đắc tội nổi với Tuân gia, chỉ có thể dùng câu "Tiểu nữ đang dốc lòng tu luyện."
để làm lý do loa tắc trách một hồi.
Càng về sau, vị này không kiên nhẫn nữa, cứ cách một ngày đã tới bái phỏng "Không dối gạt Phương tộc trưởng, ngày đó khi kẻ hèn này vừa thấy lệnh ái đã có ấn tượng mạnh. Xin Phương tộc trưởng dẫn dắt, để kẻ hèn có thể nói vài câu với lệnh ái.”
Từ sau chuyện Đại Thừa Bí Thủy, Phương Niệm Bạch liền biết Tuân công tử mặt ngoài hiền lành kỳ thật cũng không dễ nói chuyện. Nếu hắn trực tiếp cự tuyệt, tất nhiên sẽ rước lấy mầm tai vạ cho Phương gia.
Rơi vào đường cùng, Phương Niệm Bạch chỉ đành gọi Phương Thu Dao về.
Ban đầu, vừa nghe tới chuyện Tuân công tử muốn gặp mình, Phương Thu Dao cự tuyệt ngay.
Nhưng Phương Thu Dao không chịu nổi phụ thân đau khổ khuyên bảo, cuối cùng cam đoan tuyệt sẽ không buộc nàng làm bất cứ chuyện gì nàng không muốn, nên vì an nguy gia tộc nàng chỉ đành gặp Tuân công tử một lần.
Tính cách Phương Thu Dao khá là thẳng thắn. Ban đầu thì nàng biểu lộ bản thân chỉ muốn dốc lòng tu luyện, không muốn lo chuyện nam nữ.
Vốn Phương Thu Dao còn tính cự tuyệt quyết luyện hơn một chút nhưng nghe lời cha căn dặn, nàng chỉ có thể nhịn xuống.
Mà dạng cự tuyệt này không chỉ không khiến Tuân công tử không biết khó mà lui, lại càng thêm cuồng nhiệt theo đuổi Phương Thu Dao.
Nhưng hết lần này tới lần khác Phương Thu Dao vẫn luôn từ chối. Cuối cùng, sự kiên nhẫn của Tuân Toánh cũng bị tiêu hao hết.
Hắn trực tiếp nói với Phương Niệm Bạch là muốn cưới con gái đối phương, đồng thời còn yêu cầu Phương Niệm Bạch dùng Đại Thừa Bí Thủy làm của hồi môn cho nữ nhi của mình.
Này làm gì là cầu hôn? Đây chính là ăn cướp a!
Thế nhưng Phương Niệm Bạch không dám cự tuyệt. Hắn không còn cách nào khác, trong nhà người ta có Huyền Tôn làm chỗ dựa, mà họ là tiểu tông môn, đừng nói là Huyền Tôn, ngay cả Huyền Tông còn chẳng có nữa.
Phương Niệm Bạch rơi vào đường cùng, chỉ có thể cầu Tuân công tử cho nữ nhi thêm thời gian để suy nghĩ.
Nhưng lúc này Tuân Toánh đã lột bỏ lớp mặt nạ, làm gì còn khách sáo nữa, trực tiếp bỏ lại một câu:
"Mùng một tháng sau ta sẽ đến cầu hôn, hy vọng các ngươi biết điều một chút."
Sau liền rời khỏi Phương phủ.
Nghe xong câu nói này, Liễu Tử Câm đếm thời gian, phát hiện còn năm ngày nữa là tới mùng một.
"Thu Dao, chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói với chúng ta!"
Lần này rốt cuộc Liễu Tử Câm cũng biết vì sao thỉnh thoảng Phương Thu Dao lại thất thần, xem ra là đang tự nghĩ đối sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận