Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 148: Nghênh Tân Quán

Theo thanh âm hùng hậu của Lục Dận Long, rèm được xốc lên, bốn vị cao tầng Quy Tâm tông trong xe cùng nhau đi xuống.
Sau đó nô bộc cùng thị nữ tại Nghênh Tân quán bắt đầu an bài gian phòng cùng giới thiệu các loại công trình trong Nghênh Tân quán cho mọi người.
Trên đường đi, Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm khái Yểm Nguyệt tông thật sự tài đại khí thô. Bình thường Nghênh Tân quán khẳng định không người ở, chỉ được sử dụng vào các loại lễ lớn này, không nói tiền xây dựng, nội công sức giữ gìn và chi tiêu trong đó cũng chẳng nhỏ.
Bất quá trong lúc cảm khái Yểm Nguyệt tông tài đại khí thô, Giang Bắc Nhiên đồng thời cảm thấy thật lãng phí.
Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của một thị nữ, Giang Bắc Nhiên đi tới gian phòng của mình, vừa đẩy cửa ra, mùi đàn hương dễ chịu lập tức bay tới.
Đồ trang trí trong phòng đều rất thượng lưu, so với gian phòng chữ Thiên ở khách sạn bên ngoài thì hơn hẳn.
"Thật xinh đẹp a..."
Mặc Hạ nhìn đèn hoa sen trước giờ chưa từng thấy thì không khỏi kinh ngạc.
Cùng là tuyển thủ dự thi đánh cờ vây, tất nhiên Giang Bắc Nhiên cùng Mặc Hạ được phân trong cùng một căn phòng.
Chia giường xong, Mặc Hạ lập tức lấy bàn cờ vây ra, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Giang sư huynh... Trên đường vẫn không tìm được cơ hội, xin hỏi bây giờ sư huynh có thể đánh một ván cờ với ta không?"
Thấy ánh mắt chờ mong của Mặc Hạ, Giang Bắc Nhiên cảm giác được dọc đường này chỉ sợ đối phương đã nhịn tới gần chết rồi.
Vừa rồi trong lúc chia phòng, tông chủ từng nói hôm nay có thể tự do hoạt động. Dù sao lần chúc thọ này còn năm ngày nữa mới tới, họ không cần vội.
Giang Bắc Nhiên vốn muốn điều tra xung quanh đây trước. Dù sao hiện tại cũng không vội, trước cứ bồi vị tiểu sư đệ này chơi đùa một chút cũng được.
"Ừ, vậy chơi một ván đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì ngồi xuống đối diện bàn cờ.
"Đa tạ sư huynh!"
Mặc Hạ hưng phấn hô.
Giờ phút này, Nhóm người Liễu Tử Câm sau khi nhận phòng thì cùng đi tới phòng của Phương Thu Dao để họp.
"Quả nhiên sư huynh tránh chúng ta."
"Trên đường hắn từng nhiều lần thấy chúng ta nhưng không có phản ứng gì."
"Tử Câm tỷ, ngươi cảm thấy vì sao lại vậy. Rõ ràng chúng ta đã tuân thủ nguyên tắc mà.” Thấy ba tỷ muội Ngu gia đồng loạt nhìn mình, Liễu Tử Câm mỉm cười:
"Kỳ thật ta cảm thấy sư huynh cũng không tận lực né tránh chúng ta."
"Hả?"
Ba khuôn mặt đồng thời xích lại gần Liễu Tử Câm:
“Vì sao?"
"Các ngươi nghĩ đi, nếu sư huynh thật sự muốn trốn chúng ta thì không phải nhìn chúng ta không có phản ứng, mà chúng ta căn bản không thể thấy hắn, với bản lĩnh của sư huynh, khẳng định có thể."
Ba tỷ muội nghe xong đồng thời trầm tư, sau đó cùng gật đầu:
"Đúng nha! Cho nên phương châm chung đụng của chúng ta và sư huynh là gì?"
Phương Thu Dao ở bên cạnh nghe xong đầu tiên là cao hứng, nhưng ngay sau đó lại giận dữ:
"Nếu cứ như thế thì cũng có khác nào sư huynh tránh chúng ta đâu? Dù sao cũng chẳng nói gì được với nhau..."
Liễu Tử Câm nghe xong thì đáp:
"Từ từ thôi, trên đường nhiều người như vậy, tự nhiên không thể trực tiếp tới vấn an sư huynh, nhưng nhất định sẽ có cơ hội thích hợp mà.” Ba tỷ muội nghe xong nhịn không được giơ tay lên đề nghị.
"Ta cảm thấy chúng ta có chờ thôi."
"Không bằng chính chúng ta tạo thời cơ tốt đi."
"Chúng ta định ra vài kế hoạch đi!"
Liễu Tử Câm gật đầu, lấy một tờ giấy ra, cười nói:
"Được, cứ làm như vậy đi."
Giờ Tý trong phòng Giang Bắc Nhiên, Mặc Hạ cau mày nhìn chằm chằm bàn cờ hồi lâu, cuối cùng vẫn cúi đầu nói:
"Ta nhận thua."
Không đợi Giang Bắc Nhiên nói chuyện, Mặc Hạ liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Giang Bắc Nhiên nói:
"Sư huynh! Kỳ nghệ của ngài so với trong truyền thuyết còn tinh xảo hơn!"
"Nghe đồn đúng không?"
"Đúng vậy!"
Mặc Hạ gật đầu:
"Rất nhiều sư huynh tại Lam Tâm đường đều nói dù là Trình lễ đường cũng không có cách nào nhẹ nhàng thắng được ngươi."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Đừng nghe họ nói lung tung, Trình lễ đường lợi hại hơn ta lợi hại nhiều, ta rất ít khi thắng được hắn."
"Oa! Sư huynh ngươi lợi hại như vậy cũng đánh không lại Trình lễ đường sao?"
"Đó là đương nhiên, kỳ nghệ của lễ đường không phải những đệ tử như chúng ta có thể tưởng tượng."
"Quá lợi hại... Ta cũng muốn đạt tới cảnh giới như thế a."
Lúc nói chuyện, khuôn mặt Mặc Hạ tràn đầu ước mơ:
"Sư huynh, có thể... có thể đánh thêm một ván không?"
Giang Bắc Nhiên đang chuẩn bị đồng ý thì đột nhiên cảm ứng được Ngô Thanh Sách thả huyền khí ra ở ngoài cửa sổ.
"Ngươi trước tự mình nghiên cứu một chút đi, ta có thói quen tản bộ ban đêm, lát nữa trở về sẽ đánh với ngươi.” "Được!"
Mặc Hạ gật đầu đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận