Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 546: Tô Tu Vũ Tới (2)

Độc của Quý Thủy, xương của Phá Nhạc, Minh Sâm tại núi Thương Viêm...
Nhìn các loại bảo tài Tô Tu Vũ mang tới, Giang Bắc Nhiên gần như muốn cười ra tiếng.
Đây là thứ người Lương quốc đem tới để hợp tác, hơn nữa còn không phải chỗ tốt cho Giang Bắc Nhiên, mà dùng để lôi kéo tông chủ, giáo chủ các phương.
Mà những tông chủ, giáo chủ kia thấp nhất cũng là Huyền Vương, bảo tài bình thường khẳng định không cách nào đả động được bọn hắn, cho nên Giang Bắc Nhiên cũng có thể hợp tình hợp lý rao giá trên trời. Dù sao, những thứ này bỏ ra cũng là để ly gián chính ma hai đạo, cuối cùng chiếm lấy toàn bộ Thịnh quốc, bỏ chút vốn liếng cũng là chuyện nên làm.
Giang Bắc Nhiên nhận lấy, hài lòng gật đầu:
"Trẫm biết ngươi có thể làm tốt mà, tiếp tục giữ vững, chỗ tốt sẽ không thể thiếu ngươi."
"Đa tạ bệ hạ."
Tô Tu Vũ dập đầu.
"Lui ra đi."
"Vâng."
Tô Tu Vũ đáp một tiếng rồi lùi lại đến cửa thư phòng, bật Huyễn Không Chướng lên rời đi.
Giang Bắc Nhiên lại hớp một ngụm trà nóng, nhìn về phía Mộc Dao ở bên cạnh:
"Gần đây trong lúc phê duyệt tấu chương, ngươi có gặp khó khăn gì không?"
Nghe hoàng thượng đột nhiên quan tâm mình, Mộc Dao bỗng cảm thấy ngọt ngào, nhưng biểu lộ lại là rất kiêu ngạo:
"Chút chuyện nhỏ như vậy sao có thể làm khó ta."
"Rất tốt."
Giang Bắc Nhiên khẳng định gật đầu:
"Trẫm muốn rời khỏi đây một đoạn thời gian, chuyện trong hoàng cung đều giao cho ngươi."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên đi tới hậu viện.
Mộc Dao đứng nguyên tại chỗ nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, đang nháy mắt, tự hỏi mình có phải đang làm nô tỳ miễn phí cho đối phương không?
Giang Bắc Nhiên đi vào hậu viện, thấy được Lục Vĩ Hồ đang điên cuồng đào vách kết giới, sáu cái đuôi huơ huơ.
"Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân, ngài trở lại rồi."
Thấy Giang Bắc Nhiên, tiểu hồ ly hưng phấn không gì sánh được. Giang Bắc Nhiên ném một khối tử tinh ném cho nó.
Lục Vĩ Hồ thấy thế thì lập tức nhảy lên một cái, hé miệng cắn tử tinh, sau đó nàng vui vẻ nuốt xuống, lại phát hiện càng nhiều tinh thạch hơn đang được ném về phía nó.
Năm khối, mười khối, hai mươi khối...
Cuối cùng, tinh thạch như núi nhỏ xuất hiện trước mặt Lục Vĩ Hồ, nó không khỏi há to miệng, khối tử tinh kia lập tức rớt xuống đất, thân thể của nó cũng nhịn không được mà lui về sau.
"Đây... Đây là bữa ăn cuối cùng sao?"
Lục Vĩ Hồ khẩn trương hỏi.
Không đợi Giang Bắc Nhiên trả lời, tiểu hồ ly ngao ngao khóc ròng:
"Có phải lão già thối tha kia sớm tới không? Có phải hắn muốn giết ta không! Ô ô ô, chủ nhân, Tiểu Tiểu là sủng vật của ngài. Ngài phải cứu ta nha, ô ô ô, Tiểu Tiểu không muốn chết..."
"Tiểu Tiểu... ? Ngươi lại đổi tên từ lúc nào vậy?” Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Mẹ nói... Tên đáng yêu xinh xắn sẽ kích thích ý muốn bảo hộ của chủ nhân, chủ nhân cảm thấy tên Tiểu Tiểu nghe êm tai không? Không dễ nghe thì ta đổi tên khác, Hoan Hoan, Tiểu Ny, Thái Thái. Chủ nhân thích ta được gọi là gì ta sẽ lấy tên đó.” "Những thứ mẹ ngươi rất hữu dụng.....” Giang Bắc Nhiên lại ném tinh thạch vào trong trận pháp rồi giải thích:
"Không ai muốn giết ngươi cả, gần nhất chỉ sợ trẫm sẽ không rảnh tới, cho nên chuẩn bị thêm cho ngươi một ít thức ăn."
Lục Vĩ Hồ nghe mình không cần chết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lần nữa huơ đuôi nói:
"Chủ nhân gặp phiền toái gì sao? Có cần Tiểu Tiểu hỗ trợ hay không? Cái gì Tiểu Tiểu cũng biết."
Nhưng vừa nói xong, Lục Vĩ Hồ đã lập tức bổ sung một câu:
"Trừ vẽ bản thiết kế gì đó, cái gì cũng được."
"Ngươi chắc chứ?"
Giang Bắc Nhiên đánh giá Lục Vĩ Hồ.
"Dù không được... Tiểu Tiểu cũng sẽ dụng tâm học hỏi, Tiểu Tiểu rất thông minh! Mẹ vẫn luôn bảo Tiểu Tiểu là hài tử cực kỳ thông minh."
"Nếu có thể tự giải trận pháp này, trẫm cảm thấy ngươi có thể sẽ giúp được trẫm."
"Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu... Ô..."
Lục Vĩ Hồ phảng phất như bị tổn thương, nói xong nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt.
Lắc đầu, Giang Bắc Nhiên cầm Quyển Vân Đồng, thổi ra tường vân.
Thấy Giang Bắc Nhiên sắp đi, Lục Vĩ Hồ vội hỏi:
"Chủ nhân, lúc nào ngài lại đến nha, chủ nhân, chủ nhân ! ".
Trong tiếng kêu ầm ĩ của Lục Vĩ Hồ, tường vân đằng không mà lên, bay về phía đông nam.
"Ô !"
Lục Vĩ Hồ ngửa mặt lên trời, ngã xuống đất, nghĩ thầm:
“Mẹ, chỉ sợ Tiểu Tiểu sẽ không về được. Ô ô ô, sao ngài còn chưa tới cứu ta.” Giang Bắc Nhiên ngồi mây trở lại Quy Tâm tông, đáp xuống Hồi Nhạn phong.
Hả?
Giang Bắc Nhiên đang muốn tới phòng nhỏ của mình thì phát hiện Mặc Hạ đang ôm Anh Lung Kỳ Bàn ngồi xổm ở cửa ra vào.
"Ngươi ngồi đây làm gì?"
Nghe thanh âm của sư huynh, Mặc Hạ vụt đứng lên, hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Ta đợi không được sư huynh mấy đêm rồi, nên ban ngày muốn thử tới nhìn xem... Xin sư huynh yên tâm, ta đã hoàn thành xong việc học và tu hành mới tới, tuyệt không lười biếng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận