Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 304: Ý Tưởng Hữu Dụng

"Tống lão bản, tới uống một chén a."
"Tống lão bản, đây là mấy bức tranh chữ ta mua gần đây. Ngài xem thử giúp ta đi.” "Tống lão bản, biện pháp lần trước ngươi dạy ta dùng rất tốt! Đây là tạ lễ, ngài tuyệt đối đừng khách khí với ta."
"Tống lão bản, lúc này ngài phải giúp ta một chút, bằng không hí lâu của ta mở không được."
Diệp Phàm vừa ngồi lại vị trí của mình thì bên tai đột nhiên không ngừng truyền đến thanh âm chào hỏi, hắn ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Tống tiên sinh đang từ từ đi xuống lầu hai, không ít khách nhân đều vây quanh hắn.
Xem ra Tống tiên sinh không chỉ được chào đón ở Diệp gia, mà trong toàn Tập Nguyên trấn, hắn cũng vô cùng được chào đón.
Diệp Phàm thấy Tống tiên sinh ung dung ứng đối từng danh lưu một, có thể nói mỗi người đều là thừa hứng mà tới, hài lòng mà về.
"Nghiêm lão bản, hai ngày trước ta thấy rạp hát của ngài không tệ mà, chuyện gì vậy?” Nghiêm lão bản vẫy tay giận dữ nói:
"Là thế này, trước mấy ngày cũng xem như có ra có vào, vậy mà mấy ngày này chẳng biết sao không ai tới nữa, đúng là gấp chết ta mà.” Cố Thanh Hoan nghe xong thì cười nói:
"Lần trước ta tới nghe hí kịch thấy đậu phộng xào của ngài xem như không tệ."
"Đậu phộng?"
Nghiêm lão bản có chút sửng sốt:
"Nếu Tống lão bản thích ăn, ta quay về sẽ phân phó hạ nhân đem tới một ít cho ngài."
Cố Thanh Hoan nghe xong thì lắc đầu:
"Không cần, ý của tại hạ là, đậu phộng của Nghiêm lão bản sẽ có tác dụng lớn.” "Là sao?"
"Nghiêm lão bản, bây giờ ngài về viết lên bảng hiệu, mỗi người tới đều được tặng một phần đậu phộng. Mặt khác cũng cho người đi tuyên truyền.” "Hả?"
Nghiêm lão bản nghe xong có chút sửng sốt:
"Cái này... Vốn của ta không nhiều, khách đã tới ít mà còn tặng đồ? Vậy hí lâu của ta còn chống đỡ kiểu gì nữa?” Cố Thanh Hoan cười lắc đầu:
"Nghiêm lão bản thử một lần là biết, nếu vô dụng, ngày mai ta sẽ cho người tới bao hết rạp của Tống mỗ ngươi."
"Tống lão bản sao lại nói vậy, ta sao có thể không tin ngài. Được rồi! Hiện tại ta sẽ về xử lý. Đa tạ!"
Chờ Nghiêm lão bản rời đi, Cố Thanh Hoan mới thuận thế ngồi vào bàn với Diệp Phàm, tự rót cho mình một chén rượu.
Diệp Phàm vẫn luôn theo dõi Cố Thanh Hoan nhịn không được hỏi:
"Tống tiên sinh, ý tưởng vừa rồi của ngài thật sự hữu dụng chứ?"
Cố Thanh Hoan uống một hớp rượu rồi đáp:
"Nếu có hứng thú mà nói, ban đêm ngươi có thể tới xem thử.” "Được, ta nhất định sẽ tới xem thử."
Nói xong, Diệp Phàm nói thêm:
"Tống tiên sinh, ta còn một chuyện muốn thỉnh giáo."
"Chuyện gì?"
"Ta..."
Diệp Phàm há hốc mồm, không biết đến cùng nên mở miệng thế nào.
Cố Thanh Hoan lại rót cho mình một chén rượu, nhìn Diệp Phàm muốn nói lại thôi bèn hỏi:
"Ngươi cảm thấy sức mạnh là gì?"
"Sức mạnh là gì?"
Diệp Phàm nhai suy ngẫm một lúc rồi đáp:
"Có tu vi đủ cao?” "Vậy không có tu vi thì không thể xưng là cường giả sao?"
"Cái này... Cũng không phải a."
Cố Thanh Hoan uống xong chén rượu thứ hai rồi đứng lên:
"Ngươi suy nghĩ kỹ xem.” Nói xong liền rời đi.
Thấy Tống tiên sinh rời đi, đáy lòng Cố Thanh Hoan không khỏi nhảy thót.
Tống tiên sinh cũng tốt, Lâm tiên sinh cũng tốt, Ngô giáo đầu cũng tốt, ba người này đều phù hợp với hình tượng cao nhân hoàn mỹ phù hợp trong lòng Diệp Phàm, nói chuyện kiểu gì cũng có thâm ý.
Lúc này, hắn lại suy tư lần nữa về những gì Lâm tiên sinh nói.
Ngô giáo đầu là đệ nhất nhân của Phong Châu, tự nhiên có được xem là cường giả về sức mạnh.
Dù không biết tu vi Tống tiên sinh thế nào nhưng trong Tập Nguyên trấn này, năng lực của đối phương không kém hơn bất luận kẻ này, đây cũng là một loại cường đại.
Lâm tiên sinh thì càng không cần phải nói, tuổi còn trẻ đã là Luyện Đan sư tam phẩm, dù cho phóng mắt toàn bộ Lan Châu cũng có thể xưng là thiên tài đỉnh cấp, năng lực của hắn cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Có thể được ba người dạng này tìm tới, Diệp Phàm càng thấy có một bí ẩn gì đó cần hắn tìm ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận