Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 311: Phá Hủy Vòng Tay

Lựa chọn một: Đưa tay vòng tay Diệp Phàm.
Ban thưởng: Thiên cấp hạ phẩm (Thiên Tru Diệt).
Lựa chọn hai: Tặng vòng tay cho người khác.
Ban thưởng: Địa cấp hạ phẩm (Cực Thượng Bảo Phổ).
Lựa chọn ba: Giữ vòng tay lại.
Ban thưởng: Huyền cấp trung phẩm (Nguyệt Quyển kiếm pháp).
Lựa chọn bốn: Phá hủy vòng tay.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Khá lắm... Lai lịch cái vòng tay này đủ lớn a, liên lụy cũng rất lớn.
Mặt khác, khi thấy lựa chọn thứ ba, Giang Bắc Nhiên thật sự rất hiếu kỳ. Dù sao lựa chọn Địa cấp chưa từng lặp lại tình huống một phần thưởng xuất hiện hai lần.
Hơn nữa công pháp Thiên cấp hạ phẩm quá hiếm, vậy mà liên tục lặp lại, có phải nói Diệp Phàm liên quan công pháp tới Thiên Tru Diệt này. Nếu hắn chọn có nghĩa sẽ tranh công pháp với đối phương? Hay là nói...
Khi đoán tới cái thứ ba, Giang Bắc Nhiên quyết định không nghĩ nữa, dù sao hắn cũng sẽ không chọn nhiệm vụ Thiên cấp, phân tích nhiều làm gì.
Còn sống chẳng phải đã rất tốt rồi sao?
Chọn số bốn xong, tay phải Giang Bắc Nhiên bỗng dùng lực, dự định trực tiếp bóp nát vòng tay này.
Hửm!?
Giang Bắc Nhiên tuyệt đối không ngờ, hắn dùng hết sức bóp vậy mà cái vòng vẫn chẳng bị gì.
Có thể dùng thứ này để ném người được nha!?
Giang Bắc Nhiên đã rõ độ cứng của vòng tay, hắn lần nữa tăng sức nắm.
"Đừng bóp, đừng bóp! Bóp nữa là hỏng đó."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang bóp chặt vòng tay, một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
Giấu thật là sâu a.
Tất nhiên Giang Bắc Nhiên nghe được, nhưng hắn không có hứng thú nói chuyện trời đất với nó, vì thông qua lựa chọn, hắn có thể xác định được lão gia gia trong cái vòng này là uy hiếp cực lớn với mình.
Kết quả là hắn tiếp tục tăng lực tay.
"Đừng bóp nữa, ngươi nghe ta nói đi, lão phu vốn là cường giả cấp Huyền Tôn, có chút chuyện nên chỉ có thể tạm thời bám vào vòng tay này, ta có thể giúp ngươi rất nhiều chuyện. Ai! Sao ngươi vẫn bóp vậy! Bóp nữa nó nát thật đó! Nát rồi ta sẽ không giúp gì được cho ngươi nữa đâu, mau dừng tay a!"
Đương nhiên Giang Bắc Nhiên sẽ không nghe theo, càng không muốn hỏi vì sao vừa rồi đối phương không phản ứng mà tới lúc biết hắn có khả năng phá hủy chiếc vòng mới lên tiếng.
Dù sao hắn cũng biết trong chiếc nhẫn có một vị cường giả Huyền Tôn là uy hiếp của mình, đối thoại với hắn sẽ chỉ thêm phiền phức mà thôi.
Bất quá quả thực đủ cứng a, xem ra cần phải đầu tư hơn mới có thể bóp vụn nó được.
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Nhiên nhìn bốn người còn lại:
"Các ngươi về Tập Nguyên trấn trước đi, ta có vài việc phải xử lý."
"Vâng."
Ba người Ngô Thanh Sách lập tức đáp lời.
Diệp Phàm vẫn quỳ trên mặt đất:
"Tiên nhân, ngài muốn đi sao?"
Giang Bắc Nhiên lườm Diệp Phàm một cái rồi giương mắt nhìn về phía Cố Thanh Hoan:
"Thanh Hoan, dạy hắn chút quy củ."
Nói xong thì rời khỏi đi lều vải.
Cố Thanh Hoan đáp một tiếng rồi đi tới chỗ Diệp Phàm đang mờ mịt:
"Không nên hỏi thì đừng hỏi, đây chính là quy củ trong tổ chức."
Mặc dù Diệp Phàm rất muốn hỏi vì sao lại thế nhưng hỏi vậy nghe ngu quá, vì vậy quyết định tự tìm hiểu.
"Ta hiểu rồi."
Cố Thanh Hoan gật đầu, kéo Diệp Phàm nói:
"Đi thôi, về trấn."
Thấy ba người lần lượt rời khỏi lều vải, Diệp Phàm theo phía sau rất muốn hỏi đến cùng vị tiên nhân kia là ai, nhưng nghĩ đến câu vừa rồi của Cố Thanh Hoan thì cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trên đường về Tập Nguyên trấn, Diệp Phàm nhìn ba vị tiên sinh sóng vai trước mặt, hắn bỗng cảm thấy như đang nằm mơ.
Người có thể dạy được ba thiếu niên tuấn kiệt đỉnh phong lại phá đi “lời nguyền” ba năm của hắn, dù hắn không bái được đối phương làm sư phụ nhưng ít nhất cũng coi gia nhập dưới trướng tiên nhân.
Nghĩ đến đây, Diệp Phàm lấy trận bàn màu vàng trong ngực ra quan sát, phát hiện trên trận bàn có một chữ cảnh.
Cái này... Cũng tính là không nên hỏi a?
Diệp Phàm nghĩ thế thì chạy chậm đến trước mặt Cố Thanh Hoan hỏi:
"Tống tiên sinh, xin hỏi chữ cảnh trên trận bàn này là có ý gì?"
Tất nhiên đây cũng là lần đầu tiên Cố Thanh Hoan nhìn thấy trận bàn này, nhưng hắn vẫn ung dung trả lời:
"Khi nào biết, ngươi sẽ biết.”
"Vâng."
Biết mình lại phạm sai lầm ngu xuẩn, Diệp Phàm vội lui về sau lưng ba người, không biết có một đôi mắt đang nhìn theo trận bàn trên tay hắn với vẻ hâm mộ.
"Khục."
Nghe được âm thanh ho nhẹ của Cố Thanh Hoan, Ngô Thanh Sách vội thu hồi tầm mắt, có chút ngượng ngùng sửa sang tóc, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hẳn lát nữa sư huynh cũng cho ta một khối đi... Hẳn là... vậy nhỉ?
Rất nhanh, bốn người đã về tới trấn. Cố Thanh Hoan đứng trước một tiệm thịt, quay đầu nói với ba người khác:
"Các ngươi về Diệp phủ trước đi, ta..."
Cố Thanh Hoan vừa nói được phân nửa thì cảm giác mặt đất đột nhiên chấn động, chấn cảm ngày càng mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận