Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 582: Từ Biệt

"A ha! Ta tập hợp đủ bảy khối Tiên Linh Thạch! Ta có thể triệu hồi Thất Tiên Nữ để cầu nguyện."
Thi Phượng Lan hưng phấn hô to một tiếng, đập bảy tấm thẻ tài nguyên lên bàn, bảy tấm trên thẻ Tiên Linh Thạch cùng huyễn hóa, phát ra một trận hào quang chói sáng, sau đó hóa thành bảy nàng tiên.
"Xin hãy nói nguyện vọng của ngươi."
Thất Tiên Nữ cùng nói.
Đồng thời, ba lựa chọn nhảy ra.
Nguyện vọng một: Nhận được một ngàn lượng vàng.
Nguyện vọng hai: Tăng lên cấp năm.
Nguyện vọng ba: Tùy ý thăng cấp hai kiện trang bị.
Trò chơi này được mô phỏng theo hệ thống của Giang Bắc Nhiên, dù nguyện vọng bị hạn chế nhưng lại rất phong phú, đủ để người chơi hài lòng.
Thi Phượng Lan vừa hết tiền không chút do dự hô.
"Ta muốn một ngàn lượng vàng!"
"Được, nguyện vọng của ngươi đã được thực hiện."
Thất Tiên Nữ diễn tấu một bản nhạc rồi đáp.
Tiếp đó, Giang Bắc Nhiên đưa mười tờ kim phiếu cho Thi Phượng Lan, nàng nhịn không được cầm lên, khua chân múa tay:
"Phát tài rồi ! phát tài rồi ! ".
Sau đó nàng dựa vào ưu thế một ngàn lượng vàng này, đã mấy lần cướp được vật liệu và trang bị Giang Bắc Nhiên đang cần ở phòng đấu giá.
"Ha ha ! Tiểu Bắc Nhiên ! ngươi có tức không ! có tức không ! ta còn những năm trăm lượng vàng nữa ! ".
Sau khi cướp được một khối Nghê Hà thánh thạch từ Giang Bắc Nhiên xong, Thi Phượng Lan cười hô.
Dưới ưu thế to lớn như vậy, Thi Phượng Lan như quả cầu tuyết, cuối cùng đã đánh bại Giang Bắc Nhiên.
Mà Tiểu Đóa sớm đã chán nản nhìn Hoa Tiên Nữ của mình.
"Tiểu Bắc Nhiên, có phục không ! cách chơi này của ta có lợi hại không !” Thi Phượng Lan xoay xoay Tỏa Liên tiên tử của mình, cao hứng nói.
"Ừm, rất lợi hại."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười gật đầu.
"Hắc hắc ! ta còn nghiên cứu một cách chơi khác nữa. Mau mau, chúng ta chơi tiếp đi.” Trong lúc Thi Phượng Lan chỉnh lại bàn cờ, Giang Bắc Nhiên cầm Khương Tử Nha của mình, đứng lên nói:
"Hôm nay chơi đến đây thôi, ta phải đi xa một chuyến, chờ trở về lại chơi với ngươi.” "A !"
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ của Thi Phượng Lan tiu nghỉu:
"Tại sao phải đi, lần này đi bao lâu?"
"Không biết nữa."
"Có phải sẽ đi rất lâu rất lâu không?"
"Hẳn cũng không quá lâu, nếu quá một tháng, ta sẽ viết thư cho ngươi."
"Quyết định vậy đi a ! nếu ngươi quên viết thư, khi trở về ta sẽ... Ta sẽ không để ý tới ngươi bảy ngày, không đúng, ba ngày!"
"Được rồi, ta còn phải đi gặp đám tông chủ, nói với họ một tiếng, đi trước đây."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì rời đi.
Nhưng hắn vừa đi được hai bước đã cảm nhận được Thi Phượng Lan lặng lẽ theo sau, đồng thời hai lựa chọn cũng nhảy ra.
Lựa chọn một: Quay đầu lại nhìn về phía Thi Phượng Lan.
Ban thưởng: Sa La U Quyết (Địa cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Làm bộ không biết, tiếp tục đi về phía trước.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Hả?
Nhìn hai lựa chọn này, Giang Bắc Nhiên thật sự khó hiểu.
Quay đầu lại là lựa chọn Địa cấp trung phẩm? Rốt cục nàng muốn làm gì?' Không nghĩ thêm, Giang Bắc Nhiên đã chọn số hai, một đường rời khỏi đại môn. Khi rời khỏi rồi thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm khí vận.
Khí vận! ?
Nhìn hai chữ khí vận này, Giang Bắc Nhiên thật sự có chút kích động. Là một người đáng thương bị Thiên Đạo nhắm vào, Giang Bắc Nhiên cảm thấy điểm khí vận thật sự rất quan trọng. Đời này chỉ sợ điểm khí vận của hắn bằng không, nếu không nhờ hệ thống, hắn khó lòng sống được tới giờ.
Nhưng bây giờ hệ thống lại bắt đầu thưởng điểm khí vận cho hắn.
Chẳng lẽ sau khi điểm khí vận đủ, chẳng lẽ Thiên Đạo sẽ không nhằm vào ta nữa?
Nghĩ vậy, Giang Bắc Nhiên không khỏi có chút kích động. Đồng thời cũng vô cùng chờ mong những thay đổi của hệ thống sau khi thăng cấp.
Sau khi nói chuyện với các cự đầu, Giang Bắc Nhiên đi tới lương đình ngoài An Lương thôn.
Lâm Du Nhạn đã sớm đợi sẵn trong đình, còn làm một bàn đồ ăn nữa.
"Sư huynh, ngài tới đi."
Lâm Du Nhạn nhảy cà tưng rời khỏi đình nghỉ mát, ân cần thăm hỏi:
"Ta đã làm mấy món ăn ngài thích, vào ăn trước đi."
Giang Bắc Nhiên cũng vừa vặn có chút chuyện muốn hỏi Lâm Du Nhạn nên gật đầu:
"Được rồi, ngồi ăn chung đi.” A ! đây không phải là trượng phu trở về cùng ăn với thê tử sao, ta hạnh phúc quá.
Lâm Du Nhạn bưng hai má đỏ bừng ngồi đối diện Giang Bắc Nhiên.
Nhìn sư huynh ăn đồ mình làm, Lâm Du Nhạn vô cùng hạnh phúc.
Giang Bắc Nhiên nhấp một hớp sữa đậu nành, mở miệng nói:
"Lần này tới Kỳ quốc, ta chỉ phụ trách thay ngươi tìm tiểu cô ngươi thôi. Nếu tiểu cô ngươi gặp phiền phức gì đó, ngươi phải về thông báo cho phụ thân ngươi trước, không được hành động tùy tiện."
"Vâng."
Lâm Du Nhạn cười ngớ ngẩn rồi gật đầu.
"Mặt khác, đợi đến Kỳ quốc rồi ngươi dẫn ta tham quan các đại thế lực của Kỳ quốc trong ba ngày. Tới lúc đó hỏi gì ngươi hãy nói đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận