Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 873: Bát Giác Huyền Băng Thảo (2)

Có câu Luyện Đan sư sợ nổ lô không phải Luyện Đan sư chân chính.
Một Luyện Đan sư chưa từng trải qua chuyện nổ lô đỉnh thì không có mặt mũi gặp người.
Về phần tại sao sẽ nổ lô, nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Linh dược có tuổi thọ càng cao, linh khí tự thân càng nồng đậm, kết cấu càng chặt chẽ, cũng càng thêm ổn định hơn, hạn mức linh khí cao vô cùng.
Nhưng đối với Luyện Dược sư mà nói, hạn mức linh khí cao quá lại là một thanh kiếm hai lưỡi, chỉ cần khống chế có chút không tốt sẽ khiến bản thân bị thương nghiêm trọng.
Tuy dược liệu chứa đựng nhiều linh khí rất tốt nhưng trong đó cũng tiềm tang nhiều rủi ro, thậm chí rủi ro còn cao hơn so với Luyện Ngọc sư đánh giá ngọc nữa.
Vì chỉ khi vào lô định, khai hở thì mới biết được giá trị của nó, thậm chí trong quá trình đó chỉ sợ sẽ xuất hiện không ít ba động a.
Cho nên Luyện Đan sư chỉ có thể dựa kinh nghiệm và mắt nhìn để đoán ra một trị số đại khái mà thôi.
Một khi Luyện Đan sư đánh giá sai hạn mức cao nhất, nếu là đánh giá thấp, hiệu quả đan dược luyện ra sẽ giảm bớt nhiều, nhưng ít nhất cũng ra thành phẩm, ngược lại, chỉ sợ sẽ phát nổ!
Loại chuyện phát nổ này nói nặng không nặng nói nhẹ không nhẹ, hoàn toàn có thể sinh ra uy hiếp trí mạng với Luyện Đan sư.
Cho nên với Giang Bắc Nhiên, nếu cửu đỉnh trong truyền thuyết bị nổ, chỉ sợ hắn khó lòng tiếp nhận nổi.
Phải biết nguyên liệu luyện chế đan dược cao phẩm có hạn mức linh khí khiến người ta giận tới sôi gan. Một khi phát nổ, dù là Kim Ô đỉnh chỉ sợ cũng khó lòng chịu nổi.
Giang Bắc Nhiên vất vả lắm mới tìm ra được một thần đỉnh, chắc chắn hắn sẽ giữ gìn cẩn thận.
Nhưng nếu hắn đánh giá thấp hạn mức linh khí trong đan dược, đan dược luyện ra có hiệu quả thấp thì dù phẩm chất có cao cũng chẳng để làm gì.
Mà số đan dược Giang Bắc Nhiên lấy được tại Kim Đỉnh đảo lần nào, cái nào cũng linh khí sung túc, ném tùy tiện vào cái vào lô đỉnh cũng có thể nổ như chơi. Giang Bắc Nhiên lại không tiếp nhận được việc dược liệu cao phẩm qua tay mình lại thành tàn thứ phẩm, vì thế từ hai ngày trước đã bắt đầu xoắn xuýt chuyện khai lò. Chẳng ngờ bây giờ buồn ngủ lại gặp chiếu manh a.
Hắn đang vì việc này phiền lòng, Thi gia vậy mà lại tặng hắn một lễ vật lớn thế này.
Bỏ Bát Giác Huyền Băng Thảo vào lô đỉnh, một khi dược dịch muốn bạo tạc thì sẽ bị làm lạnh trong nháy mắt, hơn nữa còn không phá hư bản chất của nguyên liệu.
Những thứ như Bát Giác Huyền Băng Thảo không chỉ có thể phòng ngừa nổ lô, hơn nữa sẽ cho họ cơ hội sửa lỗi, có thể nói là một trong chí bảo của Luyện Đan sư.
'Thật đúng là coi ta như người mình a, dốc hết vốn liếng như thế...' Trước đó Giang Bắc Nhiên từng suy nghĩ, rõ ràng cao tầng Thi gia biết sau Thi Gia Mộ nhất định sẽ tặng lại phần thưởng khôi thủ cho hắn. Vì thế cho Thi Gia Mộ chẳng khác nào cho hắn cả.
Vậy mà đám người kia vẫn có thể lấy thứ chí bảo như Bát Giác Huyền Băng Thảo ra, việc này khiến Giang Bắc Nhiên có phần cảm động.
Giang Bắc Nhiên nhận lấy Bát Giác Huyền Băng Thảo rồi gật đầu nói:
"Có lòng rồi."
Thi Gia Mộ hiếm khi thấy đại thúc có loại biểu lộ ôn nhu như thế thì cười hì hì một tiếng, ngồi vào đối diện:
"Ta muốn uống Thiết La Hán!"
"Được, lá trà ở đây, ngươi pha đi, ta còn phải đi ra ngoài một chuyến."
Giang Bắc Nhiên lấy lá trà Thiết La Hán từ trong Càn Khôn giới ra, sau đó trực tiếp rời khỏi phòng nhỏ.
"Ai! ?"
Thi Gia Mộ ngồi trong phòng nhỏ không khỏi sửng sốt. Trong nháy mắt vừa rồi nàng còn tưởng đại thúc đã đổi tính chứ. Là nàng quá ngây thơ rồi.
Giang Bắc Nhiên rời khỏi phòng nhỏ, trực tiếp đi vào nội thành. Hắn nhận được phần lễ lớn này thì nên hảo hảo cảm tạ người ta một chút, tiện thể cũng tới bái phỏng những người đã tới tìm hắn mấy ngày qua một lần.
Đầu tiên, Giang Bắc Nhiên tới phủ Thánh Hiền, nếu chuyện Bích Tiêu hội là do Thi Nguy Dịch xử lý thì phần thưởng này khẳng định cũng do hắn định đoạt, cho nên đây là người đầu tiên Giang Bắc Nhiên cần phải cảm tạ.
Thông báo với thủ vệ xong, rất nhanh Giang Bắc Nhiên đã gặp được Thi Nguy Dịch.
"Bái kiến Thánh Hiền."
Sau khi vào phòng, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói.
Thi Nguy Dịch đang quan sát bản đồ thì quay đầu lại, lộ ra nụ cười chiêu bài:
"Về rồi à, mấy ngày qua là ở trên đảo với lão tổ tông?"
"Thánh Hiền anh minh."
"Lão tổ tông thật sự ngày càng coi trọng ngươi a."
Thi Nguy Dịch nói xong thì dùng tay làm dấu mời:
"Ngồi đi."
Sau khi ngồi xuống, Thi Nguy Dịch móc một khối bài phù ra, ném cho Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Ta đã giúp ngươi chọn một tòa phủ đệ ở Nam Uyển. Ngươi qua đó nhìn một chút đi, hài lòng thì ở, không hài lòng ta lại đổi cái khác cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận