Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 710: Xử Lý Chuyện Lương Quốc (2)

Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm huyền khắc.
"Bắc Nhiên, ta không đùa đâu. Việc này mà không thành thì tiêu đấy.”
Nhìn Ân Giang Hồng chỉ thiếu chút cào tóc nói, Giang Bắc Nhiên mới hỏi:
“Thật sự không biết, ngươi muốn ta nói gì nữa đây?”
"Ngươi..."
Ân Giang Hồng muốn nói lại thôi, sau đó bày một đống sách ra trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Vậy ngươi giúp đỡ ta phân tích cái này đi?"
"Ân giáo chủ, không phải ta đã giới thiệu Hoắc Hồng Phi cho ngươi rồi à? Chuyện Lương quốc ngươi hoàn toàn có thể đi hỏi hắn, hắn là người sống ở đây, hẳn biết nhiều hơn so với ta.”
"Hắn ư?"
Ân Giang Hồng nhíu mày:
"Năng lực của hắn quả thật không tệ, chỉ là lệ khí quá nặng, ta luôn cảm thấy hắn có vấn đề a."
"Yên tâm, ngươi cứ việc hợp tác với hắn, lệ khí của hắn cũng không nhằm vào ngươi."
"Ai..."
Ân Giang Hồng nghe xong thì thở dài:
"Cho nên việc này ngươi thật sự mặc kệ à?"
"Thật sự không quản được, mấy kế hoạch trước đó ngươi cũng thấy rồi. Trên cơ bản đều do Hoắc Hồng Phi bày ra, ta chỉ giúp đỡ hắn một chút mà thôi. Cuối cùng lại là chuyện của các ngươi, ta tối đa cũng chỉ coi như cò mồi, thật sự không có chủ ý gì."
Thấy Giang Bắc Nhiên đã quyết định như thế, Ân Giang Hồng cũng không nói nhiều nữa.
"Được rồi, công lao ngươi lớn, ngươi muốn gì cũng được, còn lại để ta tự xử lý đi."
"Vất vả cho Ân giáo chủ rồi."
Giang Bắc Nhiên nhìn Ân Giang Hồng rời đi, hắn đột nhiên phát hiện dường như bản thân không cần ở Lương quốc nữa. Dù sao hệ thống cũng không cho hắn nhúng tay vào, ở lại cũng chẳng để làm gì.
Hơn nữa, hắn còn có chuyện cần làm. Bây giờ kỳ hạn ba năm ngày càng gần, hắn chỉ mới tìm được một kiện bảo vật thôi, còn xa lắm mới hoàn thành được.
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Nhiên rút một lá bùa từ trong ngực rút ra viết vào đó hai câu rồi gấp thành hình con diều thả lên trời. Chỉ chốc lát sau, con diều đã biến mất ở chân trời.
Đây là cách mà Giang Bắc Nhiên nghĩ ra được sau khi nghiên cứu lệnh bài của Lâm gia. Dựa vào trận vào và bùa có thể dùng con diều để đưa thư, dung nhập thần thức hoặc thanh âm vào trong đó, hiệu quả hơn nhiều so với Anh Phong Điểu.
Có thể nói Anh Phong Điểu hết việc để làm rồi.
Không lâu sau đó, cửa đại bị gõ vang, Giang Bắc Nhiên vừa bảo vào đi liền thấy Lệ Phục Thành đẩy cửa đại môn ra.
"Tham kiến bệ hạ."
Bây giờ Lương quốc đã toàn diện luân hãm, tự nhiên không cần che giấu tung tích nữa, Lệ Phục Thành cảm thấy lại gọi Vương đại ca cũng không thích hợp lắm.
"Cứ gọi Vương đại ca đi, nghe quen rồi."
"Vâng!"
Lệ Phục Thành cao hứng đáp lại.
"Lần này gọi ngươi tới là có một chuyện muốn nói. Ta chuẩn bị trở về Thịnh quốc, những chuyện còn lại ngươi tự sắp xếp.”
Lệ Phục Thành nghe xong lập tức trả lời:
"Phục Thành tự nhiên nghe lời Vương đại ca, không biết mục tiêu kế tiếp của Vương đại ca là gì? Phục Thành nguyện ý làm đầy tớ vì Vương đại ca."
Mục tiêu?
Giang Bắc Nhiên đầu tiên là sững sờ, sau đó mới hiểu ý Lệ Phục Thành, thì ra hắn ta cảm thấy hắn đang nghĩ nên công hãm quốc gia nào.
"Khi nào cần sẽ nói ngươi biết.”
“Vâng!"
Lệ Phục Thành nghiêm túc chắp tay:
"Vậy ta tiếp tục đợi ở Lương quốc, dù chỉ có thể tận chút sức mọn nhưng hẳn vẫn giúp đỡ được một hai.”
"Được, mặt khác, ngươi cũng đừng quá để chuyện này trong lòng. Nếu không có chuyện gì thì đi bái kiến sư phụ ngươi một chút, nào có chuyện chỉ có sư phụ đi tìm đến đồ đệ."
Lệ Phục Thành nghe xong thì bừng tỉnh đại ngộ, hắn thật sự chưa từng nghĩ sẽ đi tìm sư phụ lão nhân gia.
"Đa tạ Vương đại ca nhắc nhở , chờ chuyện này kết thúc, ta nhất định sẽ đi bái phỏng sư phụ lão nhân gia."
"Ừm, ngươi hiểu rõ là tốt, đi đi."
"Vâng, Phục Thành xin phép cáo từ."
Chờ đến Lệ Phục Thành rời đi rồi, Giang Bắc Nhiên đang chuẩn bị đi thì đột nhiên nhớ tới còn có việc vẫn chưa xử lý.
"Ôi, thiếu chút quên hắn rồi."
"Sư phụ, ngươi ăn chút gì đi."
"Cút! Lão tử không có ngươi nghiệt đồ như ngươi!"
"Sư phụ..."
"Cút!"
Trong một căn phòng hoa lệ, Tô Tu Vũ đang bưng một bát cháo cùng mấy món đồ ăn quỳ gối trước mặt Nhan Tư Uyên.
Hôm qua, vào lúc sáng sớm hắn vừa tỉnh ngủ thì nhận được một phong thư do hoàng đế Thịnh quốc gửi tới, hoặc nói đúng hiện tại đã là hoàng đế phía sau màn.
Trong nháy mắt sau khi đọc thư xong, Tô Tu Vũ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Lương quốc sập rồi.
Giáo chủ Thu Trai Quân và Lâm giáo chủ đều đã chết, Thịnh quốc hiện đã toàn diện tiếp nhận Lương quốc, mà sư phụ của hắn là nhờ hắn nên mới có thể sống tiếp được.
"Ừng ực... Vị hoàng thượng kia, quả nhiên thật đáng sợ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận