Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 335: Sâu Kiến

Đáng giận... Tên phế vật đáng chết này! Vì cái gì! Vì cái gì!
Diệp Vịnh thầm chửi mắng vài câu xong, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.
Bây giờ, Diệp Phàm không còn là thiếu niên tự bế nữa, không còn cả ngày đợi ở trong tu luyện, mà sẽ cùng vài đệ tử khác nhận nhiệm vụ trong tộc ra ngoài thí luyện.
Hôm nay hắn và Đông Nhi sẽ tới một tiểu trấn bên hồ. Theo lời thôn dân nói, nơi đó xuất hiện một tòa thủy trại, trong thủy trại có mấy tặc nhân cả ngày cướp bóc thôn trang xung quanh, khiến rất nhiều người chết.
"Đông Nhi, chúng ta tới Xuyên La trang hỏi thăm một chút đi, hẳn họ vừa bị thủy trại tập kích."
"Được, nghe theo Diệp Phàm ca ca."
"Nghe nói trang chủ Xuyên La trang là người tu luyện Huyền Giả cảnh, dám đánh chủ ý lên đầu hắn, xem ra đám thủy phỉ cũng không phải nhân vật bình thường, lần này chúng ta..."
Diệp Phàm nói được nửa câu bỗng cảm giác lông tơ toàn thân dựng lên, cứ như đang có mãnh thú nào đó tiếp cận hắn.
"Đông Nhi, mau tránh ra!"
Nói xong, Diệp Phàm kéo tay Đông Nhi chạy vào trong rừng cây. Nhưng hắn lại phát hiện đối phương không nhúc nhích.
"Đông Nhi... ?"
Diệp Phàm quay đầu kỳ quái nhìn về phía Tân Đông Nhi:
"Có mấy cỗ huyền khí cường đại hoàn toàn không che đang đi về phía chúng ta, ngươi hẳn là cũng cảm thấy a?"
Tân Đông Nhi nghe xong thì nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu hô:
"Diệp Phàm ca ca, ngươi đi mau!"
Thấy Đông Nhi tựa hồ biết ít đó, Diệp Phàm hỏi vội:
"Đông Nhi, đến cùng có chuyện gì?"
"Không nên hỏi nhiều, Diệp Phàm ca ca, ngươi đi mau!"
Tân Đông Nhi nói xong thì hung hăng đẩy Diệp Phàm đi.
Thế nhưng Diệp Phàm sao bỏ rơi Tân Đông Nhi được, hắn trở tay bắt lấy Tân Đông Nhi, nhưng ngay lúc hắn muốn nói gì đó thì năm thân ảnh mặc áo bào đen như quỷ mị đáp xuống vào xung quanh họ.
"Đông Nhi tiểu thư, ta đã tìm được ngươi rồi."
Nói xong, dẫn đầu những người khác tháo mũ trùm xuống, quỳ một gối trước mặt Tân Đông Nhi:
"Thuộc hạ Hắc Vũ, phó thống lĩnh Ung Nguyên Châu, phụng lệnh tộc trưởng tới đón tiểu thư về nhà."
Diệp Phàm hoàn toàn không kịp phản ứng, quay đầu nhìn về phía Tân Đông Nhi:
"Đông Nhi, rốt cục đã có chuyện gì! ?"
"Thật xin lỗi, Diệp Phàm ca ca, do mệnh lệnh phụ thân, ta phải trở về."
"Đông Nhi!"
Diệp Phàm gào thét xông về phía Tân Đông Nhi.
Trước đây không lâu, hắn mới thề sẽ dùng cả sinh mệnh thủ hộ nữ hài này, sao bây giờ lại có thể trơ mắt nhìn nàng bị một nhóm người không rõ dẫn đi.
Nhưng ngay lúc Diệp Phàm sắp bắt lấy Tân Đông Nhi, một đạo huyền khí vô hình quất lên người hắn, trực tiếp đánh hắn bay mấy chục mét.
Thật mạnh!
Dù vừa rồi cảm nhận được huyền khí đánh tới nhưng Diệp Phàm biết mình không địch nổi. Những người này động cũng chẳng động, chỉ dùng huyền khí đã đánh bay một chiêu của hắn.
Thấy Diệp Phàm ngã trên mặt đất, Ung Nguyên Châu mở miệng:
"Ngươi chính là phế vật Diệp gia, Diệp Phàm nhỉ. Tiểu thư mấy lần trì hoãn về nhà là vì loại sâu kiến như ngươi?"
Ung Nguyên Châu nói xong thì trong tay ngưng tụ một đoàn huyền khí màu xanh, nhìn huyền khí cường đại ngưng tụ, Diệp Phàm tin nếu bị đánh vào người, hắn chết không có chỗ chôn.
"Dừng tay!"
Lúc này, Đông Nhi giang hai tay bảo hộ trước người Diệp Phàm:
"Ung Nguyên Châu! Nếu ngươi dám đả thương hắn, đừng nghĩ tới chuyện ta sẽ trở về với ngươi."
Bấy giờ, Ung Nguyên Châu mới xóa tan huyền khí màu xanh đi, một mực cung kính cúi đầu nói với Tân Đông Nhi:
"Vâng, xin tiểu thư bớt giận."
Nói xong lại ngẩng đầu trừng Diệp Phàm một chút.
"Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở sâu kiến này một chút.. Có vài nữ hài tử căn bản hắn với không tới. A không, phải nói là ngay cả nhìn cũng chẳng có tư cách.” Diệp Phàm bị vũ nhục cũng không phản kích, bình tĩnh đi tới trước mặt Tân Đông Nhi:
"Thật xin lỗi, dù không biết là chuyện gì nhưng ta biết hiện tại mình vẫn không bảo vệ được ngươi, nhưng ngươi yên tâm, mặc kệ phía sau ngươi có gia tộc với thực lực cường đại thế nào, ta nhất định sẽ có được sự khẳng định của họ.” "Nếu để nhận được công nhận mà phải trở thành Huyền Vương, ta nhất định trở thành Huyền Vương, Huyền Vương không được, ta sẽ trở thành Huyền Tông! Huyền Tông không được, vậy là Huyền Đế! Ta tin ta nhất định có thể đón ngươi về bên cạnh mình."
"Diệp Phàm ca ca... Ngươi đồ ngốc này, đồ ngốc a..."
"Hừ, nói khoác mà không biết ngượng."
Ung Nguyên Châu cười lạnh:
"Cũng chỉ có dạng sâu kiến thiếu kiến thức như ngươi mới có thể nói ra lời buồn cười như vậy."
Nhưng bất luận Diệp Phàm hay Tân Đông Nhi, lúc này họ đều không để ý tới Ung Nguyên Châu, cả hai nhìn nhau cười một tiếng, Tân Đông Nhi nắm tay Diệp Phàm:
"Diệp Phàm ca ca, Đông Nhi tin ngươi, ngươi nhất định sẽ trở thành cường giả mạnh nhất đại lục này, Đông Nhi chờ ngươi."
"Yên tâm, ta nhất định nói được làm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận