Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 371: Nhận Được Tin

Đúng a! Ngô Thanh Sách mới là dáng vẻ mà Giang Bắc Nhiên nên có trong tưởng tượng của ta!
Từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Giang Bắc Nhiên đến nay, Vu Mạn Văn luôn cảm thấy mình hoàn toàn không nhìn thấu đối phương, chỉ biết đối phương không đơn giản chỉ là đệ tử ký danh như bề ngoài.
Sau thời gian tiếp xúc, Vu Mạn Văn phát hiện, trừ phương diện tu luyện ra, những phương diện khác Giang Bắc Nhiên thật sự rất giỏi, thỉnh thoảng sẽ lộ ra năng lực kinh người. Tới lúc ngươi tưởng như vậy đã hết thì trò mới lại xuất hiện.
Việc này khiến Vu Mạn Văn càng cảm thấy Giang Bắc Nhiên không nên chỉ là đệ tử Luyện Khí như thế.
Bây giờ nghe được tỷ muội Ngu gia nói, nàng bỗng nhận ra vì sao lại thấy Giang Bắc Nhiên và Ngô Thanh Sách có liên quan tới nhau.
Vì những gì mà Ngô Thanh Sách có, đó mới là dáng vẻ Giang Bắc Nhiên nên sở hữu trong tưởng tượng của Vu Mạn Văn, hoàn toàn đè ép người đồng lứa, bày ra dáng vẻ thiên phú độc nhất vô nhị, khiến tất cả mọi người đều phải kinh diễm.
Cho nên, ta vẫn luôn thầm cảm thấy Ngô Thanh Sách giống Giang Bắc Nhiên..... từ đó chú ý tới đối phương.
Sau khi hiểu ra, Vu Mạn Văn nhìn về phía Liễu Tử Câm đang lau mồ hôi hỏi:
"Tử Cầm, ta vẫn luôn không hỏi, nhưng hiện tại ta có chút tò mò, vì sao các ngươi đột nhiên lại muốn đánh bại Ngô thanh cương như thế?"
Liễu Tử Câm nghe xong mà sững sờ, sau một lúc suy tư thật lâu mới nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Vu Mạn Văn:
"Là... Là sư huynh kêu, chỉ cần chúng ta trở thành đệ tử xuất sắc nhất trong Quy Tâm tông, sẽ... sẽ..."
Nghe tới đây, trong nháy mắt Vu Mạn Văn liền hiểu.
Tên Bắc Nhiên này... Cũng quá nhẫn tâm đi.
Vu Mạn Văn lấy một cái khăn ra lau trán cho Liễu Tử Câm:
"Không cần nói nữa, ta đã hiểu."
"Hắc hắc..."
Liễu Tử Câm cúi đầu thẹn thùng cười một tiếng.
Thấy dáng vẻ khả ái này của Liễu Tử Câm, Vu Mạn Văn nhịn không được dùng ngón tay chọc vào trán nàng, sau đó mới nói:
"Được rồi, các ngươi ăn cơm trước đi. Tới chiều ta sẽ dạy cho các ngươi biết làm thế nào nắm bắt nhược điểm của Ngô thanh cương."
Trong lúc Vu Mạn Văn nói chuyện, nàng hoàn toàn không hạ giọng, việc này khiến Ngô Thanh Sách đang xoa kiếm ở bên cạnh không khỏi run lên, quay đầu lại thì phát hiện Vu hộ pháp đang đánh giá hắn.
Cái quái gì vậy?! Lại tới nữa hả?!
Hắn có thể cảm giác được, ánh mắt của Vu hộ pháp cùng Liễu Tử Câm không khác nhau là mấy, đều muốn thông qua việc đánh bại hắn đề đạt được mục đích gì đó.
Mà Vu hộ pháp cũng là thế...
Lần sau hỏi sư huynh một chút là được, bất quá sư huynh, đến cùng khi nào mới trở về a...'.
Lau xong mồ hôi, đám Liễu Tử Câm cáo từ sư phụ rồi cùng đi tới nhà ăn, vừa ăn vừa trò chuyện thật vui vẻ.
Dù hôm nay không đánh thắng Ngô thanh cương, nhưng các nàng đều cảm thấy cơ hội đã sắp tới.
Các nàng dự định sẽ nắm chặt thời gian, cơm nước xong xuôi lập tức đi tìm sư phụ luyện tập, cơ mà đối thoại của hai đệ tử ngồi phía sau lọt vào trong tai họ.
"Ai, nghe được chuyện thú vị này chưa."
"Cái gì?"
"Hoàng đế Thịnh quốc rơi đài rồi."
"A, rơi đài thì sao, liên quan gì tới chúng ta.”
"Ngươi đoán xem, người mới nhậm chức hoàng đế là ai."
"Quan tâm hắn là ai làm gì, dù sao cũng không quản được ta."
"Đoán đi, cam đoan ngươi nghĩ không ra."
"Ngay cả gợi ý ngươi cũng không cho, ta nghĩ kiểu gì.”
"Được rồi, vậy ta gợi ý nè, người này chính là đệ tử tông môn của chúng ta."
"A! ?"
"Hắc hắc, bị dọa rồi đúng không."
"Chuyện gì vậy? Ta nhớ người tu luyện không được làm hoàng đế mà? Không phải hoàng đế quản chuyện dân chúng hả, sao để người tu luyện làm? Đừng nói về sau hoàng đế có thể quản chuyện của người tu luyện chúng ta luôn nha?"
"Ai, ngươi nghĩ đi đâu vậy, sao hoàng đế quản đến chuyện của chúng ta được. Ta lại gợi ý cho ngươi, hoàng đế này vẫn là người trong tông môn chúng ta."
"Phốc! Vậy cũng được! ?"
"Hiện tại ngươi đoán xem là ai."
"Ặc... Ngươi úp mở cái gì, cái này ai mà đoán được a."
"Chán phèo, thôi được rồi, chính là Giang Bắc Nhiên, đệ tử Lam Tâm đường, trước đó..."
"Phốc! Khụ khụ... Khụ khụ khụ!"
Bấy giờ, Phương Thu Dao phun hết đồ ăn trong miệng ra, không ngừng ho khan.
Một đám sư huynh xung quanh vội vàng tiến lên hỏi han ân cần, đưa giấy đưa khăn.
Phương Thu Dao từ chối nhã nhặn xong thì lấy khăn của mình ra lau miệng, tiếp đó vội nhìn về phía Tử Câm tỷ, phát hiện nét mặt của nàng cũng vô cùng kinh ngạc.
"Ta... Ta không nghe lầm chứ?"
Phương Thu Dao nhỏ giọng hỏi.
Liễu Tử Câm không trả lời, nàng nhìn về phía ba tỷ muội Ngu gia, phát hiện các nàng cũng mở to hai mắt.
"Nếu chúng ta đều không nghe lầm... Vậy thì đúng rồi."
Đệ tử đang kể chuyện vừa rồi bị Phương Thu Dao từ chối nay quay về chỗ ngồi, mất mát gặm màn thầu.
Nói tiếp đi a!
Đám Liễu Tử Câm đồng thời thầm hô.
Bất quá người kia tất không nghe thấy, tiếp tục tự mình gặm màn thầu.
Lúc này, nam đệ tử ngồi bên cạnh đệ tử gặm màn thầy nhịn không được hỏi:
"Kể tiếp a, sao hoàng đế lại rơi đài rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận