Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 124: Thanh Hoan Sư Huynh

Biết Giang Bắc Nhiên muốn nói gì, Ngô Thanh Sách trực tiếp chắp tay trả lời.
"Ừm, ngươi hiểu là được rồi."
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, lại hỏi:
"Đột phá đến Huyền Sư có cảm giác gì?"
"Huyền khí trong cơ thể tinh thuần hơn, huyền khí lúc muốn vận khởi công pháp có tốc độ nhanh hơn rất nhiều, về những mặt khác... cần thực chiến mới biết được."
"Ồ? Cần ta so chiêu với ngươi một chút không?"
Giang Bắc Nhiên dừng xắt hành, hỏi.
Ngô Thanh Sách nghe xong thì vội lùi lại một bước, lắc đầu nói:
"Không được, không được, sư huynh tha cho ta đi, ta còn muốn hưởng thụ cảm giác vui vẻ thêm nhiều một chút.” "Được rồi, vậy ta đây cũng không giúp gì được cho ngươi nữa. Trở về Loạn Tinh đường khoe với đường chủ nhà ngươi đi, cũng thuận tiện khoe khoang với đám sư huynh đệ kia nữa.” Nói xong Giang Bắc Nhiên lại lấy một cái ống trúc nhỏ từ trong Càn Khôn giới ra, ném cho Ngô Thanh Sách:
"Đây là những vật liệu lần sau ngươi cần tìm.” "Tuân mệnh."
Ngô Thanh Sách nhận ống trúc nhỏ Giang Bắc Nhiên ném tới, nhưng không có ý muốn rời đi, cặp mắt nhìn chăm chú vào hành lá trên thớt gỗ.
Nhìn Ngô Thanh Sách thiếu chút chảy nước dãi, Giang Bắc Nhiên cười hỏi:
"Cháo hành, uống một chén không?"
"Đa tạ sư huynh!"
Sau một chén trà, Ngô Thanh Sách uống liên tiếp bảy bát cháo hành thì ợ một cái rồi cáo từ xuống núi, Giang Bắc Nhiên vẫn như thường ngày đi về phía Thủy Kính đường.
Khi hắn tới chính sảnh Đinh Lan thủy tạ, Thi Phượng Lan không gấp như thường này nữa, kiên nhẫn chờ Giang Bắc Nhiên tới bày bàn cờ ra rồi nỉ non nói:
"Tiểu Bắc Nhiên ! cầu ngươi một chuyện có được không?"
"Không được."
Giang Bắc Nhiên trực tiếp lắc đầu.
"Ai nha! Ngươi nghe xong cái đã!"
Nói xong, Thi Phượng Lan không đợi Giang Bắc Nhiên trả lời mà trực tiếp nói:
"Ngươi còn nhớ đệ tử Xích Hà tông lần trước tới đây không? Tên của nàng là Nhậm Thu Nghiên, là một đệ tử rất hiểu chuyện, ta là bạn tốt của sư phụ nàng. Vì thế thỉnh thoảng nàng sẽ thay sư phụ mình tới đưa lễ vật cho ta. Ai nha, ngươi đừng đi, ngươi đừng! Ta đã nói xong rồi."
Thi Phượng Lan dùng sức giữ chặt Giang Bắc Nhiên đang muốn rời đi, tăng tốc độ nói:
"Lần trước không phải ngươi đã nói với Mạn Văn, Tiêu Dao Hành này càng nhiều người chơi càng vui hả. Mạn Văn không chịu chơi, chúng ta rủ Thu Nghiên tới chơi cùng được không? Nàng sẽ không ra ngoài nói lung tung đâu, ta cam đoan với ngươi!"
Thi Phượng Lan đã chứng kiến lần trước Giang Bắc Nhiên giận Vu Mạn Văn ra sao, cũng biết Giang Bắc Nhiên chán ghét việc người khác làm chuyện hắn đã nói là không thích. Mà ban đầu khi Bắc Nhiên đồng ý chơi với nàng cũng đã đưa ra quy định, trong đó có một quy định là không được tiết lộ chuyện này với người khác.
Vì thế Thi Phượng Lan không dám tiền trảm hậu tấu.
Lựa chọn một: Đồng ý với thỉnh cầu của Thi Phượng Lan.
Ban thưởng: Độ Ách Ma Âm (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: "Tuyệt đối không được."
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Ấy... Nhân vật này nguy hiểm tới mức này ư.
Thi Phượng Lan vừa nói xong, trước mắt Giang Bắc Nhiên xuất hiện hai lựa chọn. Vì thế hắn không chút do dự liền chọn số hai, hắn đáp:
"Tuyệt! Đối! Không! Được!"
Thấy Giang Bắc Nhiên cự tuyệt cứng rắn như thế, Thi Phượng Lan nhịn không được mà vểnh miệng lên:
"Làm sao thế! Người ta đã van ngươi như thế, ngươi cứ thử để nàng ấy chơi với chúng ta một lần trước coi sao. Nếu ngươi không vui, ta đuổi nàng đi là được, như vậy cũng không được hả?"
Nhìn Thi Phượng Lan ra sức phóng điện với đôi mắt đào hoa kia, Giang Bắc Nhiên thành thật hỏi:
"Đường chủ, ngươi đã nói chuyện của ta cho vị Nhậm Thu Nghiên kia biết?"
"Không có, không có, một chút cũng không."
Thi Phượng Lan vội lắc đầu.
"Vậy tốt rồi."
"Cho nên nể mặt ta biểu hiện tốt như vậy, ngươi đồng ý nhé?"
"Không, không là không."
Thi Phượng Lan lần nữa bị cự tuyệt thì thở dài, biết mình khẳng định không thể thuyết phục Giang Bắc Nhiên, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
"Tiểu Bắc Nhiên ! vì sao ngươi chán ghét giao bạn mới như vậy chứ?"
"Vì không có chờ mong sẽ không có thất vọng, không có ràng buộc sẽ không bi thương."
Nháy mắt hai lần, Thi Phượng Lan cảm giác câu nói này của Giang Bắc Nhiên nghe rất có đạo lý, cũng cực kỳ thâm ảo.
Giang Bắc Nhiên cúi đầu nhìn Thi Phượng Lan đang suy nghĩ, hắn lấy bàn cờ ra hỏi:
"Còn chơi không?” "Chơi, chơi."
Chỉ trong nháy mắt, Thi Phượng Lan không suy nghĩ nữa, lấy Tỏa Liên tiên tử ra, ngồi ở chỗ nàng thích nhất và bắt đầu chơi.
Mặt khác, tại lối vào tông môn, Cố Thanh Hoan mặc một thân áo dài trắng đen leo lên bậc thang cuối cùng, đi về phía Tề Vân phong.
"A, là Thanh Hoan sư huynh, ngài về rồi."
"Là Thanh Hoan a, lần trước chuyện ta nhờ ngươi đã ổn chưa? Được rồi được rồi, ngươi làm việc ta yên tâm."
"Thanh Hoan sư đệ, không biết chuyến này ngươi tìm được... Đúng rồi! Chính là Tam Túc Đinh không, không hổ là Thiên Diện Thủ, ngươi là người đáng tin nhất trong Quy Tâm tông đấy.” Trên đường đi, gần như tất cả mọi người nhìn thấy Cố Thanh Hoan đều sẽ chủ động chào hỏi, hơn nữa lúc rời đi bộ dáng vẫn luôn tươi cười.
Được rồi, mọi chuyện đã xong, nên đi tìm sư huynh thôi.
Cố Thanh Hoan tung tung bốn mai Càn Khôn giới trong tay, đi đến Hồi Nhạn phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận