Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 757: Vô Hoa Huyền Ngọc

Tốt lắm!
Suy nghĩ thỏa đáng, Giang Bắc Nhiên đứng lên:
"Vậy hiện tại ta quay về soạn một cuốn sách tham khảo về trận pháp cho Cao quán trưởng, xin người hãy kiên nhẫn chờ đợi."
"Giang đại sư nói quá lời rồi."
Cao Lan Văn nói xong thì lấy một khối ngọc màu da cam từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Giang Bắc Nhiên:
"Ta biết đại sư cũng không thiếu những thứ này, nhưng đây xem như một phần tạ lễ của ta để bày tỏ chút tâm ý. Xin ngài nhận lấy a.”
‘Con mẹ nó, bày tỏ tâm ý là cái quỷ gì...’.
Nhìn Vô Hoa Huyền Ngọc mà Cao Lan Văn đưa mình, Giang Bắc Nhiên thật muốn hô một câu.
Kẻ có tiền ở đâu mà con mẹ nó nhiều vậy.
Chỉ cần xuất thủ thì toàn là đồ trên Trân Kỳ phổ, bộ Trân Kỳ phổ là Thi gia các ngươi tạo ra à?
Có thể nói Vô Hoa Huyền Ngọc này là một trong những bảo vật Giang Bắc Nhiên muốn có nhất. Vì loại ngọc này có một hiệu quả trùng với tên của nó.
Vô hoa.
Cái gì gọi là vô hoa? Nhỏ nhắn trong suốt a, có thể nói là tàng hình. Đây chính là ý nghĩa của vô hoa.
Trước đó, khi tới Kỳ quốc, Giang Bắc Nhiên đã phát hiện cấp bậc của Mẫn Nhiên Sáo Trang đã không đủ dùng nữa. Dù mặc nó những nhiệm vụ vẫn nhảy ra, nói rõ người có thể phát hiện hắn ngày càng nhiều.
Bây giờ, Vô Hoa Huyền Ngọc chẳng khác nào đâm vào lòng hắn.
Chỉ cần có nó, sau vài phút là Giang Bắc Nhiên có thể tạo ra bảo ngọc hộ thân giúp hắn biến mất trước mặt đại đa số mọi người.
Nhưng nếu nhận luôn... thì không đủ phóng khoáng a, không có phong phạm cao nhân.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang muốn duy trì phong phạm thì hệ thống nhảy ra.
Lựa chọn một: Nhận Vô Hoa Huyền Ngọc.
Ban thưởng: Chước Dương U Pháp (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Trực tiếp rời đi.
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
Thấy thế, Giang Bắc Nhiên không xoắn xuýt nữa, quả nhiên hình tượng cao nhân vẫn quan trọng hơn.
Dù sao hắn cũng biết Vô Hoa Huyền Ngọc nằm trong tay Cao Lan Văn, chờ hắn dạy nàng xong, không phải thích lấy lúc nào thích lấy à?
Rất tốt!
Giang Bắc Nhiên chọn số hai xong thì chẳng thèm nhìn Vô Hoa Huyền Ngọc lấy một cái, trực tiếp rời đi.
'Cái này...'.
Thấy Giang đại sư ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn, Cao Lan Văn muốn nói lại thôi. Đây là khối ngọc tốt nhất mà nàng có, nàng lại cảm thấy rõ ràng Giang đại sư là một vị cao nhân ẩn sĩ, khối Vô Hoa Huyền Ngọc không màng danh lợi này rõ ràng rất hợp với chí hướng của người mà.
'Đại sư là dang chướng mắt khối Vô Hoa Huyền Ngọc này sao? Hay đại sư đã sớm siêu thoát, không cần những thứ tục vật thế gian này nữa?'.
Bất kể thế nào, Cao Lan Văn vẫn cảm thấy bản thân nhất định phải bỏ ra thứ gì đó, bằng không rất không có lòng thành.
Tối thiểu nàng chưa từng thấy ai có loại kỹ thuật này.
"Ngọc! Đại sư, cho ta xem ngọc chút đi!"
Vào lúc Cao Lan Văn đang rầu rĩ xem có nên trực tiếp đuổi theo bày tỏ tâm ý của mình không, thì Liễu Vi Ninh đã đuổi theo.
'Có chút hâm mộ con bé nha...'.
Giờ khắc này, Cao Lan Văn cũng nghĩ muốn như Liễu Vi Ninh, không cố kỵ gì mà đuổi theo Giang Bắc Nhiên, xem thử kỳ thứ hắn viết đến cùng sẽ ‘kỳ’ như thế nào.
Đáng tiếc...
"Ai..."
Cao Lan Văn thở dài.
Nghe được tiếng thở dài này, Thi Hoằng Phương đi qua, cười nói:
"Kỳ thật Giang Bắc Nhiên cũng rất dễ nói chuyện, nếu hắn đã đồng ý dạy ngươi thì nhất định sẽ dạy ngươi thật tốt, điểm ấy ta có thể đứng ra bảo đảm."
Nhìn Thi Hoằng Phương như thế, Cao Lan Văn gật đầu nói:
"Lần này thật sự cám ơn ngươi."
Mấy chữ này không ngừng vang vọng trong đại não Thi Hoằng Phương.
Cảm tạ có thành ý như vậy!
So với lần trước thì hoàn toàn khác biệt!
Lần này, Cao Lan Văn là thật sự đã động tình với hắn rồi.
Đã động tình thì cách hắn còn xa sao?
Đương nhiên không xa rồi!
Thi Hoằng Phương não bổ xong thì thoải mái cười đáp:
"Việc nhỏ thôi, không cần cảm ơn, Cao quán trưởng, ngươi làm gì thì làm đi, ta còn phải cùng Tiểu... A không, cùng Giang đại sư tiếp tục dạo chơi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận