Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 258: Sóng Đào Mãnh Liệt

Giang Bắc Nhiên thuần thục nghiêng người tránh thoát, hành lễ với Thi Phượng Lan đang ôm cây cột:
"Bái kiến Thi đường chủ."
Thi Phượng Lan xoay người đứng dậy, nhìn Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Sao ngươi về đột nhiên vậy?"
"Mọi chuyện đã xong, tự nhiên nên trở về."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên lần nữa thi lễ với Thi Phượng Lan:
"Lần này đa tạ Thi đường chủ ban cho Tiên Vũ Phục, bằng không chỉ sợ đệ tử sẽ táng thân trong Yểm Nguyệt tông."
"Cái gì! ?"
Thi Phượng Lan nghe xong thì giật mình, tiếp đó tức giận nói:
"Ai! Là ai dám hạ sát thủ với ngươi! Nói ta biết, ta tới cào nhà hắn!"
Thấy Thi Phượng Lan tức tới lộ ra hai cái răng nanh, Giang Bắc Nhiên có chút cảm động, chắp tay đáp:
"Người hạ sát thủ với ta đã chết, không cần phiền đường chủ động thủ."
Kỳ thật Úc Dương Vinh đánh lén hắn vẫn còn sống, vì điều tra mọi chuyện, gã đã bị nhốt trong Yểm Nguyệt tông. Nhưng Giang Bắc Nhiên tin, chỉ cần mọi chuyện kết thúc, Úc Dương Vinh chắc chắn không thể còn sống ra ngoài.
Thi Phượng Lan nghe được người hạ sát thủ đã chết, lúc này mới có chút hả giận gật đầu:
"Là tông nào làm?"
"Chuyện này có chút dài, chúng ta vào trong từ từ nói, ta pha cho ngươi ly trà."
"Ừm!"
Thi Phượng Lan dùng sức gật đầu:
"Cảm giác như đã rất lâu không uống trà Tiểu Bắc Nhiên ngươi pha rồi."
"Kỳ thật ta chỉ rời đi mới hơn nửa tháng thôi, không tính là lâu a?"
"Chỉ là cảm thấy rất lâu thôi! Đi nhanh lên, mau lên.” Thi Phượng Lan vừa nói vừa đẩy Giang Bắc Nhiên vào trong chính sảnh.
"Mau vào kể ta nghe, mau lên, mau lên.” Trước bàn đàn mộc, Giang Bắc Nhiên nghe Thi Phượng Lan nói chuyện một hồi thì kinh hô.
"Hử?"
Giang Bắc Nhiên có chút nghi hoặc, hắn cảm thấy với tính tình của Lục Dận Long, sẽ không nói ra chuyện ám muội này:
"Đường chủ nghe được từ đâu?"
"Mạn Văn nói cho ta biết."
Sau đó lập tức bổ sung:
"Nàng tìm mấy đệ tử tham gia Thiếu Niên Hội hỏi."
"Thì ra là vậy."
Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Vậy những chuyện xảy ra ở đại hội hẳn đường chủ đều đã biết.” "Ta phải nghe ngươi kể về quá trình đánh cờ mới được. Còn chuyện là sao ngươi cản được một chưởng của Đại Huyền Sư chứ.” "Ta tự mình nói cũng không khác gì đâu."
"Nói đi ! ta phải nghe tự ngươi nói cơ."
"Được được được, xem ngươi như ân nhân cứu mạng, ta sẽ kể lại ngươi nghe."
"Hắc hắc."
Chờ uống xong hai chén trà, Giang Bắc Nhiên cũng kể xong mọi chuyện. Mà người nghe cũng rất thỏa mãn, thỉnh thảo còn vỗ tay khen hay với Tiểu Đóa.
"Oa, lần này danh tiếng của Tiểu Bắc Nhiên ngươi hẳn sẽ rất tốt a.” Nghe Giang Bắc Nhiên tự thuật xong, Thi Phượng Lan mở to hai mắt nhìn.
"Ai, đều là bị ép buộc."
Giang Bắc Nhiên thở dài dùng trà thay rượu, uống một ngụm.
"Vậy sau này có phải tông chủ sẽ thường xuyên an bài việc cho ngươi làm không?"
"Cái này... Hi vọng là không."
"Nếu không để ta nói chuyện với hắn cho?"
Nghe Thi Phượng Lan nói thế, Giang Bắc Nhiên vốn tính cự tuyệt theo bản năng nhưng suy nghĩ lại. Kỳ thật không phải không được, dù sao tông chủ đã biết hắn có quan hệ tốt với Thi Phượng Lan, nếu nàng có thể nói chuyện với đường chủ, hắn có thể theo sau nàng làm cá ướp muối cũng được mà.
Được, có thể xếp vào kế hoạch hậu tuyển.
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ xong thì nhìn Thi Phượng Lan lắc đầu:
"Không cần, tông chủ rất hiểu ta, hẳn sẽ không làm như thế."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên lấy Vân Phiến Giáp từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Thi Phượng Lan:
"Lần này cũng nhờ ngươi cho ta mượn Tiên Vũ Phục, phần ân tình này ta nhớ kỹ."
Ban đầu, lúc hai người đã ước định là cho mượn, bằng không Giang Bắc Nhiên cũng không dám nhận lễ vật quý trọng thế này đâu.
Thấy Giang Bắc Nhiên đưa Tiên Vũ Phục, Thi Phượng Lan có chút rầu rĩ:
"Ừm... Nếu không ngươi giữ đi, ta cũng không muốn thấy ngươi xảy ra chuyện."
Giang Bắc Nhiên vừa tính mở miệng đã thấy ba lựa chọn xuất hiện.
Lựa chọn một: Giữ Vân Phiến Giáp.
Ban thưởng: Xích Phong Kiếm Điển (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: "Vậy ta giữ lại mặc một thời gian."
Ban thưởng: Hổ Văn U Quyển (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Kiên trì trả lại.
Ban thưởng: Tặng một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Vân Phiến Giáp này thật đúng là phỏng tay...
Giang Bắc Nhiên chọn số 3 xong thì nhét Tiên Vũ Phục vào ngực:
"Vốn đã ước định chỉ mặc một lần, bảo giáp này hẳn vẫn có tác dụng khác với Thi đường chủ?"
"Ừm..."
Thi Phượng Lan xoắn xuýt một lát rồi thở dài nói:
"Vậy được rồi, ta sẽ tìm một bảo giáp khác thay thế.” "Tốt, vậy ta cám ơn Thi đường chủ trước."
"Yên tâm, giao cho ta đi."
Thi Phượng Lan vỗ ngực nói.
Thấy “sóng đào” mãnh liệt được tạo ra khi Thi Phượng Lan vỗ ngực, Giang Bắc Nhiên đột nhiên nghĩ tới một luận đề từng thấy trên mạng lúc trước.
Tuổi tác và đánh người không cân xứng là loại trải nghiệm gì?
Mặc dù Thi Phượng Lan không nhỏ, nhưng tiếp xúc với nàng một thời gian, Giang Bắc Nhiên luôn cảm thấy nàng chỉ là tiểu hài tử, hơn nữa còn là loại tiểu hài tử chỉ mới 10 tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận